Cha mỹ nhân của ta hắc hoá rồi - Chương 99

Cập nhật lúc: 2025-04-22 03:47:20
Lượt xem: 64

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Khương Dao biết rõ bản thân, kiếp trước cô chưa từng thành công trong điều tra, bây giờ có lệnh bài của Dạ Nhẫn, chắc chắn cô sẽ không tuân thủ hoàn toàn quy củ mà điều tra nghiêm túc. Cô lo rằng mình sẽ gây rắc rối cho Hình Bộ, nên nói trước với Tạ Tri Chỉ.

Nhưng có vẻ như Tạ Tri Chỉ không hiểu ẩn ý của cô.

Khương Dao quay sang nhìn Tạ Lan Tu, "Tạ đại nhân bận rộn công vụ, ngài cứ lo việc của mình, để tam lang quân đi cùng ta là được."

Tạ Tri Chỉ là Hình Bộ Thượng thư, tất nhiên không chỉ có một vụ án này. Ông ấy rất bận, chắc chắn không có thời gian giám sát cô mọi lúc.

Hơn nữa, Tạ Tri Chỉ dù sao cũng là Hình Bộ Thượng thư, quan trên một bậc, có ông ở cạnh, Khương Dao cũng không được tự do, nên cô đuổi khéo ông đi, chỉ cần cậu con trai là đủ.

Tạ Tri Chỉ chỉ chờ cô nói câu này, liếc Tạ Lan Tu một cái, ra hiệu phải chăm sóc công chúa cẩn thận, đừng gây ra chuyện.

Tạ Lan Tu đương nhiên hiểu điều này, gật đầu đáp lại, hôm qua Anh Quốc công đã căn dặn cậu một lần rồi, mọi việc đều phải lấy công chúa làm trọng.

Vì vậy cậu bước lên và nói với Khương Dao: "Điện hạ, văn thư của vụ án đã chuẩn bị xong, để thần dẫn ngài vào."

"Ừm."

Khương Dao chớp mắt, đi theo Tạ Lan Tu vào nội thất.

Thực ra, khi Tạ Lan Tu quan sát Khương Dao, Khương Dao cũng đang lén nhìn cậu, có lẽ vì biết hôm nay sẽ ra ngoài, cậu cũng đã thay bộ áo dài tay rộng thường ngày thành trang phục tay bó, khác hẳn với dáng vẻ thư sinh hàng ngày.

Khương Dao đi theo cậu vào phòng, nơi các quan viên liên tục ra vào, mang theo các văn thư liên quan đến vụ án đã thu thập trong mấy ngày qua chất đầy tại đây.

Tất cả đều được đặt trong thùng gỗ, số lượng nhiều hơn hẳn so với trên bàn của Khương Phất Ngọc mấy ngày trước.

"Gia phụ biết điện hạ sẽ đến, nên đã cho người dọn sẵn một gian phòng, tất cả văn thư liên quan đến vụ án đều ở đây."

Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD ❤️ Nếu các bạn thấy bản này ở đâu ngoài Monkey thì hãy báo cho mình nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ

Dù Khương Dao đã chuẩn bị tâm lý, nhưng vẫn không thể ngờ số lượng văn thư lại nhiều thế này.

Trong thời cổ, viết chữ đều dùng bút lông, khi sao chép thường không viết quá nhỏ để đảm bảo tốc độ, đôi khi chỉ cần trăm chữ đã phải lật sang trang, do đó giấy tuyên hao tốn rất nhiều.

Cô cầm lên một tờ, nhìn chữ viết trên đó.

Đây là ghi chú của quan viên trong quá trình thăm hỏi, chưa qua tay nữ quan viết lại, trông có phần nguệch ngoạc.

Khương Dao cau mày.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/cha-my-nhan-cua-ta-hac-hoa-roi/chuong-99.html.]

Tạ Lan Tu do dự một lát, hỏi: "Điện hạ, ngài có muốn thần giúp không?"

Tạ Lan Tu nghĩ bụng, Khương Dao dường như chưa biết đọc chữ.

Cậu không nói thẳng ra, tránh làm tổn hại thể diện của Điện hạ. Thay vào đó, cậu nói: “Các tài liệu này vi thần đã xem qua hôm qua. Nếu Điện hạ cần gấp, thần có thể tóm lược lại.”

Khương Dao giật mình ngước lên. Chỉ trong một đêm, Tạ Lan Tu đã xem hết tài liệu, tính theo thời gian thì ngay khi nhận được thánh chỉ, cậu đã thắp đèn đọc.

Nếu là Tạ Lan Tu, làm vậy cũng không có gì lạ. Người này vẫn luôn chăm chỉ, cẩn trọng với mọi việc, không bỏ sót điều gì.

Khương Dao tìm một chỗ ngồi giữa những hộp sách chất đống. Cô nhận ra tình cảnh này rất giống với cảnh họ ở trong thư phòng ở Đông Nghi Cung kiếp trước.

Ánh sáng lọt qua cửa sổ gỗ mở rộng, chiếu sáng cả căn phòng. Có lẽ lúc hai người gặp nhau ở kiếp trước, Tạ Lan Tu lớn hơn hiện tại, nên cũng không câu nệ như hiện tại. Sau này thân thiết với cô hơn, cậu càng thoải mái, còn tự hỏi có thể chuyển sách của mình qua thư phòng của Đông Nghi Cung không.

Ban đầu sách của cậu chỉ có một vài cuốn, sau đó thành cả thùng sách. Tạ Lan Tu càng lúc càng không coi mình là người ngoài, vào thư phòng Đông Nghi Cung cứ như nhà mình.

Cậu giỏi viết văn, qua tay cậu, văn chương tuôn ra mượt mà như gấm hoa, khiến nhiều sĩ tử ngoài kia phải xấu hổ vì không bằng một đứa trẻ. Cậu không bái sư chính thức, trừ lúc nhỏ được Anh Quốc công dạy dỗ, sau này, phần lớn thời gian cậu đều tự học, học từ nhiều nguồn, thấm nhuần tri thức của cổ nhân.

Khi học chung, Khương Dao mệt mỏi, thường nghĩ cách để lười biếng, buổi trưa sẽ dựa vào đệm nghỉ ngơi một lúc.

Nhưng Tạ Lan Tu dường như không biết mệt. Khi cô ngủ thì cậu đọc sách, khi cô thức đã thấy cậu đang viết chữ, lặng lẽ tự làm việc của mình, cẩn thận đến nỗi không dám lật giấy mạnh, sợ làm cô thức giấc.

Khương Dao nhìn ánh mặt trời chiếu vào sườn mặt của chàng trai trước mặt. Đối diện với ánh mắt sáng ngời đó, cô vô thức mỉm cười.

Người ta nói đôi mắt là cửa sổ tâm hồn. Đôi mắt của Tạ Tam Lang phản chiếu chính xác tấm lòng trong sáng, thuần khiết của cậu.

“Nếu vậy, đa tạ Tam Lang quân. Nhưng ta và lang quân đã gặp nhau mấy lần, dù chưa thành bằng hữu thân thiết, cũng đã có thể coi là sơ giao. Sau này chúng ta còn phải tiếp xúc với nhau nhiều, Tam lang quân vẫn gọi ta là "điện hạ", không khỏi có chút xa cách. Hơn nữa, chúng ta còn phải hành tẩu bên ngoài, xưng hô như vậy không tiện.

Cô mỉm cười nhìn cậu: "Tam lang quân, sau này huynh không cần xưng hô theo lễ nghĩa uân thần, chỉ cần gọi nhũ danh của ta là được, gọi ta là A Chiêu."

“Nhưng mà…”

Tạ Lan Tu tỏ vẻ ngần ngại, mím môi, dường như khó mở lời mà cũng không nỡ từ chối.

Công chúa điện hạ này dường như không quá để tâm đến lễ nghi, nhưng cũng đúng, nàng không lớn lên trong cung, tính cách tự nhiên sẽ không bị bó buộc bởi cung quy.

Trước đây, cậu đã từ chối yêu cầu của nàng một lần, nếu lần này cũng từ chối, e là sẽ làm nàng mất mặt.

Loading...