Cha mỹ nhân của ta hắc hoá rồi - Chương 88

Cập nhật lúc: 2025-04-22 03:46:58
Lượt xem: 64

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Sáng sớm thức dậy, đất trong vườn hoa thấm đẫm nước, những viên đá xanh còn ướt đẫm, chưa kịp khô dưới ánh mặt trời, hiện rõ vết nước màu nâu đậm.

Ánh sáng rực rỡ, mắt của Khương Dao đã đỡ hơn, chữ trên văn thư cũng rõ ràng hơn.

Những ký ức từ kiếp trước về chữ viết vẫn còn, cô đọc văn thư không gặp trở ngại gì.

Trong khoảng thời gian từ bữa sáng đến khi vào học, cô đã đọc được một nửa số văn thư mang đến.

Điều đáng chú ý là, kết quả khám nghiệm tử thi của ca nữ duy nhất c.h.ế.t đuối trong nước đã có.

Nàng ta quả thật c.h.ế.t đuối, nhưng trên người còn có vết thương khác, miêu tả cụ thể quá ghê rợn, nữ quan sao chép có vẻ không muốn để Khương Dao nhìn thấy, nên trực tiếp bỏ qua đoạn này.

Nàng còn cẩn thận ghi một chữ “lược”.

Khương Dao cạn lời.

Không trách văn thư mang đến có ít như vậy, hóa ra ai cũng nghĩ cô đang chơi trò trẻ con, qua loa ứng phó.

Đùa giỡn cô sao?

Sao mà điều tra được đây?

Cô thất vọng bỏ bút xuống, thu lại văn thư, nghĩ rằng đống này chẳng đáng đọc nữa.

Nói cho cùng, mọi người đều không nghĩ cô nghiêm túc.

Cô khẽ hừ một tiếng, dù thế nào, cô vẫn phải lấy được văn thư gốc, tốt nhất là ra khỏi cung điều tra, làm việc sẽ thuận lợi hơn.

Làm sao để thuyết phục Khương Phất Ngọc cho cô ra khỏi cung đây?

Đang suy nghĩ, đã đến giờ vào học, Hứa Thục Nhã đúng giờ vào thư phòng, "Điện hạ đang xem văn thư sao?"

Nàng ngạc nhiên phát hiện: "Điện hạ biết chữ sao?"

Khương Dao cười đáp: "Biết một chút."

Hứa Thục Nhã nói: "Điện hạ không cần quá lo lắng, việc này liên quan đến lang quân, bệ hạ đã chuyển giao cho Hình Bộ xử lý, Thượng thư Tạ Tri Chỉ đã tiếp nhận vụ án. Ngài ấy còn được gọi là "Thiết Diện Phán Quan", án khó đến tay ngài ấy đều sáng tỏ, chắc chắn không lâu nữa sẽ có kết quả."

Tạ Tri Chỉ à...

Không ngờ lại giao cho ông ấy, cha của Tạ Lan Tu.

Trong lòng Khương Dao chợt nảy ra một ý tưởng táo bạo.

...

Tạ Lan Tu xử lý xong công việc, thu dọn bút mực trên bàn, ôm hộp sách, đứng dậy bước ra khỏi văn khố.

Hôm nay là ngày rằm, gia đình thúc giục cậu về phủ sớm, cùng mẹ và tổ phụ dùng bữa.

Không ngờ, vừa ra khỏi hành lang, cậu đã gặp một bóng dáng.

Bước chân cậu dừng lại, ngẩn ngơ đứng yên tại chỗ, không động đậy được.

Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD ❤️ Nếu các bạn thấy bản này ở đâu ngoài Monkey thì hãy báo cho mình nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/cha-my-nhan-cua-ta-hac-hoa-roi/chuong-88.html.]

Khương Dao mặc chiếc váy vàng giống lần đầu họ gặp nhau, đứng chờ ở bậc thang của lầu gác, thấy cậu ra liền vẫy tay, "Vừa rồi thấy Tạ lang quân đang chép văn, không đành lòng quấy rầy lang quân."

Nhìn thấy Khương Dao xuất hiện, sau phút bàng hoàng, Tạ Lan Tu vui mừng, khóe miệng cong lên, tuổi cậu còn nhỏ, chưa học được cách giấu được tâm tư.

Tạ Lan Tu không giấu nổi niềm vui khi thấy Khương Dao, nét mặt tràn đầy hân hoan.

Cậu giơ tay chào Khương Dao, làn da trắng như tuyết trên khuôn mặt ửng hồng như phủ lụa.

"Vi thần tham kiến điện hạ."

"Điện hạ, hôm nay thư đồng mà bệ hạ chọn cho ngài sẽ đến cung Đông Nghi."

"Điện hạ không trông chờ sao? Đó là tam công tử nhà họ Tạ, nghe nói không chỉ tuấn tú mà còn có tài năng hiếm có. Mười hai tuổi đã theo Anh Quốc công vào Hàn Lâm viện. Lâm Hạ và Lâm Thu mấy ngày nay đều bàn tán về tam công tử...

Khương Dao khoác chiếc áo choàng lớn, ngồi bên bếp than, cúi nhìn ngọn lửa rực rỡ trong bếp, không có chút cảm xúc nào.

Ngày Tạ Tam Lang đến cung Đông Nghi làm thư đồng là những ngày trời đông lạnh nhất.

Khương Dao học chữ đã hai năm, nhưng chỉ mới biết đọc. Nếu ở một gia đình bình thường, hai năm mới bắt đầu học đọc cũng là điều bình thường.

Nhưng cô là công chúa được vạn người cung phụng, có danh sư đại nho làm phu tử, đọc sách hai năm mà văn lý chẳng thông, khó tránh khỏi bị người đời chê trách.

Đến Khương Dao cũng không thể tha thứ cho sự kém cỏi của mình. Cô mang ký ức của kiếp trước, khai tuệ sớm hơn so với trẻ con bình thường, tại sao lại học mãi không thành?

Cô đã chán học đến mức cùng cực, lúc này có thư đồng thì có ích gì? Vì cô vô dụng, nên họ mới chọn một thiên tài để kích thích cô phấn đấu sao?

Cô cúi đầu dùng kẹp lửa chỉnh than, lòng bối rối, cảm thấy có chút ác cảm với người thư đồng này.

Khi nghe tin người đã đến trước cổng cung, cô thậm chí còn không ra đón.

Ngoài cửa vang lên một trận ồn ào, qua cánh cửa được phủ thảm lông, cô nghe thấy một giọng nói trẻ tuổi.

Người đó đứng xa xa trong sân, cúi chào nàng, giọng nói vang vọng qua làn băng tuyết.

"Vi thần Tạ Gia, bái kiến điện hạ."

Giọng nói trong trẻo như sương tuyết, hàng mi Khương Dao khẽ run lên, đặt kẹp lửa xuống, hô ra ngoài: "Vào đi."

Cung nữ vén màn lên, một thân ảnh thanh tú hiện ra trước mặt Khương Dao.

Cậu mặc chiếc áo choàng tối màu, gương mặt thiếu niên thanh tú, thân hình đã cao lớn, dáng vẻ tuấn tú phi phàm, dính đầy gió sương, có chút tuyết đọng trên hàng lông mày, làn da trắng như tuyết, đẹp như ngọc bạch.

Vừa nhìn thấy cậu, Khương Dao liền hiểu tại sao cung nữ thích bàn tán về cậu.

Trên đời , ai mà không không thích người đẹp chứ.

Dung mạo của cậu là tuyệt đỉnh trong số các công tử mà Khương Dao từng thấy ở kinh thành, lông mày như núi trùng điệp, ánh mắt lạnh lẽo như sương tuyết, mang theo khí chất cao quý như ánh trăng, phong thái thanh cao và kiêu ngạo đặc trưng của gia đình quý tộc.

Khương Dao lơ đãng ngẩng đầu: "Ngươi chính là Tạ Tam Lang, tên ngươi là Tạ Gia gì? Có tên tự chưa?"

"Tên tự của thần là Lan Tu."

Lan Tu…

Loading...