Cha mỹ nhân của ta hắc hoá rồi - Chương 87
Cập nhật lúc: 2025-04-22 03:44:22
Lượt xem: 90
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6KrR40O9vE
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nghe đến hai từ đó, Khương Phất Ngọc vùng vẫy muốn ngồi dậy, nhưng động tác đột ngột làm phổi đau nhói, dẫn đến ho dữ dội. Nàng nắm chặt chăn mền, tức giận mắng: "Hồ nháo! Ai cho phép bọn họ giam nó vào Thiên Lao, ai cho họ quyền này, ai cho phép các người đối xử với công chúa như thế..."
"Khụ khụ khụ…"
"Thượng thư Đại Lý tự đâu, bảo hắn lập tức đến gặp trẫm, trong thời gian trẫm mê man, họ dám phản trẫm chắc, đi truyền lệnh của trẫm, thả công chúa ra."
Bạch Ân nhìn nàng, trong đôi mắt vốn tĩnh lặng hiện lên chút buồn bã hiếm thấy, "Bệ hạ, đã muộn rồi."
Bà quỳ xuống trước mặt Khương Phất Ngọc, dùng giọng công vụ nói: "Bệ hạ, hai ngày trước t.h.i t.h.ể công chúa đã được đưa về Đông Nghi cung, đã an táng ba ngày, chờ ngày hạ táng."
Mỗi chữ bà nói đều như lưỡi kiếm sắc bén, như sấm chớp giáng xuống.
Khương Phất Ngọc cảm thấy trong lồng n.g.ự.c đau nhói, đột ngột phun ra một búng m.á.u tươi, nhuộm đỏ chăn gối.
"Ngươi nói gì cơ?"
Bạch Ân cúi mắt, "Điện hạ đã nhận tội, ba ngày trước đã tự vẫn trong ngục."
Lại một tia chớp xé toạc bầu trời đêm.
"Bệ hạ, xin ngài giữ gìn sức khỏe, hiện thái tử vị bỏ trống, bệ hạ phải nghĩ đến giang sơn xã tắc…"
...
Khương Phất Ngọc bật dậy, ngẩng mắt nhìn màn giường, ngồi dậy hét lớn: "Bạch Ân đâu?"
Cung nhân nghe nàng gọi, lập tức bước tới, "Bệ hạ, Bạch đại nhân đã xin nghỉ phép, ngài tìm bà ấy có chuyện gì?"
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD ❤️ Nếu các bạn thấy bản này ở đâu ngoài Monkey thì hãy báo cho mình nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ
Khương Phất Ngọc xoa trán, Bạch Ân đã xin nghỉ.
Lúc nãy chỉ là mơ.
Nhưng tỉnh dậy rồi, sao nàng vẫn còn cảm giác bồn chồn bất an?
Tại sao lại mơ thấy... chuyện kỳ lạ như vậy? Là vì những chuyện xảy ra hôm nay sao?
Nàng hỏi: "Hiện giờ là giờ nào?"
Khởi cư quan đáp: "Bệ hạ, là giờ Tý."
Khương Phất Ngọc xoa trán: "Được rồi, lui xuống đi..."
Khởi cư quan vừa lui, Khương Phất Ngọc còn chưa kịp ngủ lại, bỗng có người bất chấp mưa to tiến tới, gõ cửa cung trong đêm.
Người đến lớn tiếng gọi, vừa đập cửa vừa hô lớn: "Không xong rồi không xong rồi, bệ hạ! Không xong rồi! Chiếu ngục vừa bị sét đánh! Cháy rồi!"
...
Mấy ngày nay Khương Dao ốm yếu liên tục, cô đã quen với việc thái y đến thăm.
Bắt mạch xong, thái y nói cô không sao cả, chỉ là gần đây vui buồn lẫn lộn, đôi mắt đã hơi sưng, cấm khóc nhiều, nếu khóc thêm sợ rằng sẽ hại đến thị lực.
Cả đêm, Lâm Tố chăm sóc cô vô cùng cẩn thận, cũng không nhắc đến chuyện đã xảy ra mấy ngày qua, sợ làm cô khóc lần nữa.
Khương Dao vốn cho rằng chuyện này chẳng là gì, ngày nào Lâm Tố cũng khóc bao nhiêu lần, chẳng hề gì. Cô không khóc bằng một phần vạn của cha mình, sao có thể mù được?
Thế là, cô cố tình rơi vài giọt nước mắt, khiến Lâm Tố luống cuống, rồi nhân cơ hội bắt ông thề rằng sau này không được đối đầu với Khương Phất Ngọc như hôm nay, phải biết nhẫn nhịn để bảo toàn mạng sống. Sau khi ông đồng ý, cô mới ngưng khóc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/cha-my-nhan-cua-ta-hac-hoa-roi/chuong-87.html.]
Hôm nay, cô bị người cha bướng bỉnh của mình doạ sợ c.h.ế.t rồi.
Tuy nhiên, đến đêm, khi xem văn thư, cô phát hiện dù thắp đèn sáng đến đâu, chữ trên giấy vẫn trở thành một đám đen, giống như người bị cận và loạn thị bỏ kính, nhìn gì cũng mờ mịt.
Dưới ánh sáng của ngọn nến, cô không nhìn rõ chữ trên đó, lúc này cô mới hiểu — hóa ra mắt mình thực sự gặp chút vấn đề.
Ban đêm, trời mưa sấm chớp, xem gì cũng mệt mỏi, cộng thêm Lâm Tố giục cô nghỉ sớm, cô đành tạm bỏ qua, chờ sáng mai ánh sáng tốt hơn sẽ xem.
Cô ngủ thiếp đi, không hay biết đêm nay cung điện xảy ra bao chuyện.
Khương Phất Ngọc đội mưa chạy đến trước chiếu ngục, nơi này đã bị ngọn lửa bao trùm, nhà cửa sụp đổ, tường vách đổ nát, ánh lửa rực sáng trong màn đêm, mưa lớn trút xuống, nhưng không thể dập tắt ngọn lửa.
Tiếng mưa gần như nhấn chìm tiếng hô của các cung nhân, "Bệ hạ, là dầu hỏa! Không thể dập tắt!"
Mưa đập vào ô giấy dầu, như muốn làm cong cả khung ô.
Khương Phất Ngọc giọng lạnh lùng, "Người bên trong thì sao?"
"Bệ hạ, không cứu ra được, bây giờ ai vào cũng không thể trở ra."
Người bị giam bên trong, chính là những người mà Lâm Tố hôm nay mang đi thẩm vấn.
Giết người diệt khẩu, thủ đoạn thường thấy, ánh mắt Khương Phất Ngọc tối sầm.
Cùng lúc đó, tin tức cũng truyền đến Phượng Nghi cung.
Lúc này, Khương Dao đã ngủ. Lâm Tố bước vào thư phòng của cô, lật xem chồng văn thư mà Khương Dao đã để lại. Cung nhân bên ngoài đột nhiên vào báo, hắn liền gấp văn thư lại, đặt ngay ngắn trên bàn.
Hắn nghe cung nhân báo cáo chi tiết, dường như không hề ngạc nhiên.
"Ta biết rồi…"
Họ sẽ không để Khương Phất Ngọc tự mình thẩm vấn.
Hôm nay, Khương Phất Ngọc chưa kịp thẩm vấn Lý Cửu và những người khác, giờ thì tốt rồi, huỷ thi diệt tích, c.h.ế.t không đối chứng.
Những lời Lý Cửu nói với hắn hôm nay, không thể nào mở miệng nhắc lại với Khương Phất Ngọc.
Người của Nội Vụ Phủ phụ trách truyền tin cho Lý Cửu đã bị cháy c.h.ế.t trong vụ hỏa hoạn, manh mối cũng đứt đoạn.
Nếu không tận tai nghe thấy, liệu Khương Phất Ngọc có còn tin hắn không? Hay ngược lại nghi ngờ hắn bày trò hại người khác, nghi ngờ ngọn lửa này cũng là do hắn gây ra?
Két——
Cánh cửa mở ra, Lâm Tố ngẩng đầu nhìn vào màn mưa gió, không ngờ lúc này lại có khách đến thăm đêm khuya.
Phía trên hoàng cung, sấm chớp vang rền, chiếu sáng khuôn mặt nàng, nét mặt được ánh sáng bạc phác họa.
Lâm Tố nhìn người trước mặt, hồi lâu không nói nên lời.
Mưa lớn như vậy, dù có ô cũng khó mà chống chọi được ẩm ướt, Khương Phất Ngọc đã ướt sũng, tóc còn đang nhỏ giọt, gương mặt lạnh lùng, đứng trước mặt hắn.
Ánh sáng từ ngọn nến rơi lên mặt nàng, những giọt nước nhỏ sáng lên như được mạ vàng.
"Nói đi, người đó là ai?"
...
Đêm mưa lớn qua đi, hôm sau trời quang mây tạnh.