Cha mỹ nhân của ta hắc hoá rồi - Chương 83

Cập nhật lúc: 2025-04-22 03:44:10
Lượt xem: 92

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Khương Phất Ngọc dĩ nhiên rất đẹp, sinh mẫu của bà là sủng phi Ninh phi của hoàng đế Túc Tông, bà nổi tiếng là đệ nhất mỹ nhân Kinh Thành khi xưa, nên vẻ đẹp của con gái bà tất nhiên cũng không thể kém được.

Nhưng người đời thường chú ý quyền lực trong tay bà hơn là nhan sắc.

Phần lớn mọi người đều kính sợ uy quyền của bà, quên mất rằng khi cởi bỏ chiếc vương miện, bà là một trong những mỹ nhân xuất sắc, ngay cả ở Thượng Kinh đầy những quý nhân, nhan sắc của bà cũng xếp hàng đầu.

Nhưng chuyện "nhất kiến chung tình" phát sinh trên người Lâm Tố thực sự có chút khó tin.

Khương Dao nghĩ thầm: Có ai đẹp hơn cha cô đâu chứ?

Cô hắng giọng, bất ngờ lớn tiếng hỏi: “Vậy nên cha mới tổ chức hội thơ để gặp mẹ, còn mua chuộc người trong cung gửi thiệp mời cho mẹ, rồi bị từ chối, cha đã trốn đi khóc một trận sao?”

Đó là lời của Bạch Thanh Bồ kể, Khương Dao nhớ rõ từng từ.

Cô cố tình nói lớn, muốn nhìn thấy vẻ ngượng ngùng của Lâm Tố.

Quả nhiên Lâm Tố cúi đầu uống trà, mỉm cười bất lực: “Đừng vạch trần cha thế chứ…”

“Nếu cha không có chút tài năng, liệu mẹ có trở thành mẹ của con không? Những chuyện đó đều đã là quá khứ rồi, đừng nhắc lại…”

Lâm Tố thở dài, giọng như gió thoảng qua.

Nhưng Khương Dao không định bỏ qua: “Vậy Bạch Phu nhân với cha có quan hệ gì?”

Chỉ là phu nhân của bằng hữu thôi sao?

Cô hỏi thêm một chút về tình cảm, cố tình châm chọc: “Câu ‘Cố nhân chi ‌ tử, cố nhân chi ‌ tư’ là ý gì vậy?”

Quan hệ bình thường đâu nói ra được câu này chứ…

“Bạch Phu nhân vốn là thập nương của nhà họ Lư, muội muội của Lư Vịnh Tư, với ta chỉ là chào hỏi xã giao. Còn câu nói đó —”

Lâm Tố nhanh chóng tìm được lời phản bác, trả lời thản nhiên: “Là khen con, thanh xuất vu lam nhi thắng vu lam.”

Khương Dao: “…”

Nghĩ cô nhỏ tuổi, không có văn hoá, nói bậy nói bạ trước mặt cô sao?

Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD ❤️ Nếu các bạn thấy bản này ở đâu ngoài Monkey thì hãy báo cho mình nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ

Khương Dao tức giận phồng má.

Lâm Tố nhân cơ hội nhét một miếng bánh vào miệng cô: “Sao tự nhiên lại giận?”

Giọng nói dịu dàng của ông làm cơn giận của Khương Dao vơi đi một nửa.

Nhớ đến các bà mai làng xưa kia, người như Lâm Tố, hẳn là khi còn trẻ rất được lòng các cô gái.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/cha-my-nhan-cua-ta-hac-hoa-roi/chuong-83.html.]

Không có cô gái nào thích ông mới là lạ.

Khương Dao không tiếp tục truy vấn, nhưng vừa ăn xong, cô lại hừ lạnh: “Trước đây cha lừa con, cha từng nói cha chỉ là người trong làng, vẫn luôn sống ở làng, chỉ tình cờ cứu mẹ, đâu có nói cha là người Thượng Kinh?”

Những lời ông kể cho Khương Dao đều quanh quẩn chỉ có: Ông chỉ là người bình thường, tình cờ cứu Khương Phất Ngọc bị thương nặng, lâu dần sinh tình, có Khương Dao…

Chẳng lẽ là Lâm Tố lấy bừa một đoạn trong truyện để kể cho Khương Dao nghe lấy lệ?

“Bởi vì…” Lâm Tố mỉm cười nhìn xa xăm, dõi theo đàn chim, “Khi lâm chung, tổ phụ con bảo cha rời Thượng Kinh, dặn cha không được dính líu đến triều đình, nên cha mới ra đi, chu du thiên hạ, cuối cùng tìm được một vùng quê yên bình, chính là nơi chúng ta từng sống.”

“Tại sao ạ?” Khương Dao khó hiểu, “Sao tổ phụ lại muốn cha rời đi?”

Với con đường của ông, chỉ cần không dính vào việc của Lư Vịnh Tư như Ngô Trác, thì mai sau chức tước chẳng thiếu.

Con đường thăng quan tiến chức rực rỡ ngay trước mắt, nếu là Khương Dao, cô chắc chắn thi khoa cử trước. Cô không hiểu tại sao Lâm Tố phải ra đi, rốt cuộc là tổ phụ lấy lý do gì để ép ông phải rời đi.

Khương Dao khó hiểu là điều đương nhiên, Lâm Tố cũng bị câu hỏi này làm cho bối rối. Bỗng nhiên ông nhận ra: cô bé này giống mẹ mình đến bất ngờ...

Cô cũng nghĩ rằng hắn đáng ra phải ở lại.

Cuộc đời hắn đã trải qua ở hai nơi, Thượng Kinh và ngôi làng nhỏ, là hai thái cực, một nơi là chốn người đời hướng đến, nơi người người tìm kiếm danh vọng, còn một nơi là miền an nhiên, thanh bình.

Khương Dao và Khương Phất Ngọc đều là kiểu người không bỏ cuộc cho đến khi đạt được mục tiêu, chỉ cần có cơ hội, họ sẽ làm hết sức để vươn lên. Trên đời này, có hàng vạn người giống như họ, đều hướng về nơi cao. Vì thế, họ thích sự phồn hoa của Thượng Kinh, không muốn an cư ở một nơi nhỏ bé.

Hắn cúi mắt, có lẽ chỉ có hắn là kẻ khác biệt.

Thế gian hiếm ai có thể từ bỏ mọi cám dỗ. Năm đó, hắn lại đem quan điểm của mình áp đặt lên một đứa trẻ vài tuổi, thật là khắt khe.

Ai cũng có quyền theo đuổi cuộc sống mình mong muốn.

Nếu khi đó, hắn hiểu Khương Dao hơn, tôn trọng lựa chọn của cô, đối xử rộng lượng với cô, thay vì cắt đứt quan hệ giữa hai người, có lẽ đã có cơ hội ở bên cô khi cô cần, không để những chuyện sau này xảy ra.

Hắn cúi đầu: “Tổ phụ con tự có suy nghĩ, hơn nữa chí cha không ở đó. Ra đi cũng không có gì, hồi ấy trẻ tuổi, chỉ cảm thấy trời đất bao la, chỉ mình ta đi đâu cũng được.”

Lâm Tố dịu dàng nói với Khương Dao: “Những chuyện sau này, cũng không khác nhiều so với cha từng kể, cha không lừa con. Hai năm sau khi ra đi, nghe tin tiên đế truy lùng mẹ con khắp thiên hạ, cha quay về cứu bà khi trọng thương, mang bà về quê dưỡng thương, rồi sinh ra con. Sau đó, vào ngày con chào đời, mẹ con rời đi… cho đến gần đây mới đón chúng ta về.”

“Chẳng qua khi đó con còn nhỏ, cha nói nhiều con không hiểu, nên giấu đi một phần.”

“Giờ, A Chiêu đã hết thắc mắc chưa?”

Khương Dao cầm tách trà, uống một ngụm, cảm nhận dòng nước ấm chảy vào bụng mình, giúp cô từ từ xử lý những thông tin vừa nhận được.

Từ khi còn là thiếu niên vào học cung, đến khi kết bạn với Khương Phất Ngọc, rồi ẩn cư nơi thôn quê...

Cô nghĩ rằng, chắc hẳn mình đã hiểu kha khá về quá khứ của Lâm Tố rồi nhỉ...

Loading...