Cha mỹ nhân của ta hắc hoá rồi - Chương 67

Cập nhật lúc: 2025-04-22 03:43:27
Lượt xem: 76

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Bạch Thanh Bồ lo lắng, vội bắt mạch cho cô, xác định không có gì nguy hiểm mới thở phào.

Tiểu tổ tông này thật sự bướng bỉnh.

Không hổ danh là con của hai người ấy.

Sau khi Khương Dao ngất, thuyền nhỏ cuối cùng cũng yên ổn lại đôi chút.

Chiếc thuyền nhỏ nhanh chóng cập bến, người dân đứng chen chúc trên bờ thành một đám dày đặc. Thị vệ nhà họ Bạch thấy chủ nhân trở về, lập tức mở đường cho hắn.

Thấy hắn ôm một bé gái lên, thị vệ ngạc nhiên hỏi: “Thiếu chủ, người không sao chứ? Cô bé này là…?”

“Là tiểu tổ tông….”

Nơi này đông người, Bạch Thanh Bồ không tiện tiết lộ thân phận của cô bé.

Hắn bế Khương Dao, che chở cô trong áo choàng, liếc nhìn thoáng qua mặt hồ, thầm nghĩ, cục diện này rối rắm, chắc Lâm Tố sẽ không thể giải quyết nhanh được.

Khương Dao cũng không thể ở ngoài quá lâu, hắn thở dài: “Thôi, đưa cô bé về phủ trước đã.”

Lâm Tố xong việc sẽ tìm đến họ sau.

---

Chiếc thuyền hoa đã hoàn toàn chìm xuống đáy hồ, cùng lúc đó, những chiếc thuyền nhỏ xung quanh tụ tập lại, nhanh chóng kéo người lên khỏi mặt nước.

Một đám du khách trông như gà ướt nước được kéo lên thuyền, làn gió hồ mát mẻ lúc đầu, bây giờ vào lúc chiều tà, đã trở lạnh, khiến những người rơi xuống nước rùng mình, co ro trong cơn gió.

Lâm Tố nổi lên từ mặt nước, trên tay hắn ôm một bé gái, rồi leo lên thuyền.

Đứa bé vì bị sặc nước mà mặt mày xanh tím, Lâm Tố lau nước trong miệng cô bé, rồi quỳ một chân trên sàn thuyền, đặt cô bé nằm sấp trên đầu gối mình rồi liên tục ấn vào lưng cô bé.

Sau vài lần nhấn, cuối cùng cô bé ho ra một ngụm nước, lấy lại ý thức rồi bật khóc.

"Chủ tử!"

Người lái thuyền vội đưa áo khoác cho hắn, nhưng hắn lại đắp chiếc áo lên người cô bé.

Hắn lau nước trên mặt cô bé, dùng cách dỗ trẻ con mà mình học được từ quá trình nuôi dạy Khương Dao, nhẹ nhàng vuốt đầu cô bé, "Ngoan nào, đừng khóc, lát nữa ta sẽ đưa con đi tìm cha mẹ."

"Con gái của ta!"

Một giọng nói đầy lo lắng vang lên từ phía sau, trên một chiếc thuyền nhỏ bên cạnh, chính là cha mẹ của cô bé.

Mẹ cô bé đã được đưa lên thuyền nhỏ trước khi thuyền chìm, cha cô bé rơi xuống nước trước đó cũng đã được vớt lên.

Cả hai vừa nhìn thấy cô bé, gần như muốn bật khóc: "Con gái của ta!"

Cô bé khóc gọi: "Cha, mẹ!"

Hai chiếc thuyền áp sát nhau, cô bé ngay lập tức được cha mẹ ôm chặt lấy, cả hai liên tục cảm ơn Lâm Tố: "Thật cảm ơn ngài rất nhiều, nếu mất con bé, chúng tôi không biết phải làm sao!"

"Không cần cảm ơn ta, cứ đưa con bé lên bờ trước."

Lâm Tố vừa nói, vừa mỉm cười ra hiệu cho người lái thuyền đưa họ vào bờ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/cha-my-nhan-cua-ta-hac-hoa-roi/chuong-67.html.]

Lâm Tố đưa Khương Dao ra ngoài, tuy không dẫn theo thị vệ, nhưng lại điều động ám vệ từ Khương Phất Ngọc.

Ngay từ lúc họ xuống xe ngựa, ám vệ của Dạ Nhẫn đã như cái bóng, luôn ở bên cạnh họ để bảo vệ.

Khi họ đi dạo trên phố, ám vệ cải trang thành người qua đường, lẩn khuất bên cạnh để kiểm soát những nguy hiểm tiềm ẩn trong đám đông.

Khi họ ăn uống tại tửu quán, ám vệ giả trang thành tiểu nhị và thực khách, thử độc món ăn trước khi dọn lên bàn họ.

Khi họ đi thuyền, ám vệ trở thành người chèo thuyền tuần tra, và còn đóng vai du khách trên thuyền hoa.

Một khi có chuyện xảy ra, họ sẽ nhanh chóng tụ tập lại để cứu người.

Sau khi đưa gia đình ba người đi, Lâm Tố quay đầu hỏi: "Tình hình thế nào rồi?"

Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD ❤️ Nếu các bạn thấy bản này ở đâu ngoài Monkey thì hãy báo cho mình nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ

"Chủ tử, tất cả mọi người đã được cứu lên."

Lâm Tố hỏi: "Tổn thất ra sao?"

Người kia trả lời: "Trong số những người được kéo lên, chỉ có một người đã qua đời chính là ca nữ kia, còn việc có ai mất tích hay không thì cần lên bờ thống kê."

"Quanh đây có phát hiện người khả nghi nào không?"

Ám vệ lắc đầu: "Chúng ta vẫn bận rộn cứu người nên không phát hiện."

"Phân phó đi xuống, cứu người là trên hết, tập trung kiểm tra xem còn người rơi xuống nào bị sót không. Hãy sắp xếp ổn thỏa cho những người gặp nạn trước, nếu còn thời gian thì điều tra kẻ đứng sau chuyện này."

"Rõ!"

...

"Điện hạ, điện hạ, sự thành rồi!"

Trong Tương Dương Vương phủ, một tiểu đồng hối hả chạy qua hành lang dài, vòng vào chính viện.

Chính viện của Tương Dương vương phủ được trang hoàng cực kỳ xa hoa, báu vật cổ vật chất đống khắp nơi, đến cả thảm trải sàn cũng được may thủ công cao cấp, vừa bước vào, đập vào mặt chính là mùi tiền.

Tiểu đồng quỳ trước một người đàn ông mặc áo bào thêu đỏ thẫm, "Điện hạ, chuyện đã xong, chỉ là bọn họ canh chừng quá chặt, người kia đã nhanh chóng bị người đưa đi, người lớn cũng khó tiếp cận, người của chúng ta không tiện ra tay..."

Một giọng nói lười biếng vang lên: "Có để lại dấu vết gì không?"

"Không, những thứ đã bị động tay trên thuyền đã được thu dọn khi người của chúng ta rời đi, bọn họ bận rộn cứu người, không rảnh bận tâm tới chúng ta."

"Vốn dĩ cũng không mong đợi có thể lấy mạng bọn họ nhanh như vậy..."

Khương Triều lười biếng tựa vào ghế mềm, trong tay nghịch một con d.a.o nhỏ tinh xảo: "Dựa vào chút nhan sắc đó mà quyến rũ bệ hạ, lại còn muốn làm hoàng hậu."

Nói rồi, đột nhiên hắn nổi giận, cắm con d.a.o vào bàn, tạo ra một vết xước, giọng điệu trở nên lạnh lẽo, như chứa đầy độc tố: "Chỉ là một con hồ ly đến từ nơi quê mùa, hắn xứng đáng sao?"

Tiểu đồng bị động tác đột ngột của Khương Triều làm giật mình.

Một giọt chất lỏng màu đỏ rơi xuống trước mặt cậu, khiến cậu không khỏi ngẩng đầu nhìn lên, phát hiện ra trên lưỡi d.a.o Khương Triều đang cầm vẫn còn vết m.á.u chưa khô.

Khương Triều mở áo, để lộ phần n.g.ự.c gầy gò. Bệnh tật lâu năm đã khiến hắn gầy trơ xương.

Tấm áo choàng đỏ của hắn trải rộng trên giường, vết m.á.u loang trên đó, tạo thành một mảng đỏ sẫm.

Loading...