Cha mỹ nhân của ta hắc hoá rồi - Chương 66

Cập nhật lúc: 2025-04-22 03:43:25
Lượt xem: 60

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Người mẹ còn đứng trên thuyền hoảng hốt quay cuồng. Bà hình như cũng không biết bơi, không thể như chồng mình liều lĩnh nhảy xuống, chỉ có thể bất lực kêu lớn: “Cứu với! Làm ơn cứu họ với!”

Hai chiếc thuyền bị va chạm mạnh, thân thuyền vỡ toác, nước hồ ào ào tràn vào, một bên thuyền đã nghiêng hẳn, nước dâng lên tận mũi chân. Nếu cứ tiếp tục thế này, chẳng mấy chốc thuyền sẽ chìm xuống hồ.

Người rơi xuống nước càng lúc càng nhiều. Thượng Kinh nằm ở khu vực Quan Trung, sông hồ hiếm, không như miền Nam, trong kinh thành rất ít người biết bơi. Người rơi xuống nước như bánh chẻo đổ vào nồi, vùng vẫy trên mặt nước.

Người may mắn thì vớ được tấm ván gỗ vỡ, chật vật nổi lên mặt nước. Người không may thì chỉ có thể hụp lặn, sặc nước.

Người trên bờ cũng nhận ra sự cố, khách bộ hành dừng chân vây quanh. Những chiếc thuyền gần đó nhìn thấy liền lập tức chèo đến để cứu người.

Lúc này, một chiếc thuyền nhỏ cập bến, dừng ngay cạnh thuyền hoa. Người lái thuyền gọi Bạch Thanh Bồ: “Công tử, mau lên thuyền!”

Đây là chiếc thuyền nhỏ mà Bạch Thanh Bồ đã đi khi đến đây. Vừa thấy chủ nhân lên thuyền, người lái thuyền lập tức đi vòng quanh thuyền hoa, phát hiện có điều bất thường, lập tức chèo đến.

Chiếc thuyền này nhỏ, chỉ đủ chở hai, ba người.

Bạch Thanh Bồ kéo tay Lâm Tố: “Mau đi thôi! Chuyện này có điều quái dị, không phải ngẫu nhiên, chắc chắn là có âm mưu. Không biết sắp xảy ra chuyện gì nữa, chúng ta phải rời khỏi đây ngay!”

Sống trong kinh thành nhiều năm, hắn là người tinh ý, lập tức nhận ra chuyện này không hề bình thường.

Với thân phận hiện tại của Lâm Tố, chắc chắn không thiếu kẻ muốn cản đường hắn.

Lâm Tố nhanh chóng quét mắt nhìn đám người dưới nước đang kêu cứu, rồi nói: “Chuyện này là nhằm vào ta.”

“Ta không thể đứng nhìn mà không làm gì.”

Khương Dao đang tựa vào người Lâm Tố bỗng cảm thấy bị đẩy nhẹ một cái, khi ngoảnh lại thì phát hiện ra mình đã bị Lâm Tố nhét vào tay của Bạch Thanh Bồ.

“Huynh đi trước đi, giúp ta đưa A Chiêu đi.”

Hắn không thể mạo hiểm đưa Khương Dao theo cùng.

Bạch Thanh Bồ hiểu ý ngay lập tức, “Yên tâm, ta sẽ chăm sóc tốt cho con bé!”

Khương Dao: !!

Hai người nói chuyện vô cùng ngắn gọn, chỉ vài câu đã sắp xếp ổn thỏa cho Khương Dao. Đến khi Khương Dao hiểu ra Lâm Tố định làm gì, thì cô đã bị Bạch Thanh Bồ đưa lên thuyền nhỏ.

“Khoan đã…”

Cô vội vàng đưa tay định nắm lấy góc áo của Lâm Tố, nhưng hắn nghiêng người, cô chỉ nắm được vào khoảng không.

Khương Dao lo lắng kêu lên: “Cha ơi, đừng bỏ con! Cha muốn làm gì vậy? Cha đừng rời xa A Chiêu, A Chiêu sợ lắm!”

Thời gian cấp bách, Lâm Tố không có nhiều thời gian để giải thích với cô, chỉ dặn dò ngắn gọn: “A Chiêu ngoan, hãy đi với Bạch thúc thúc, lát nữa cha sẽ đến đón con.”

Nói xong, hắn bước vài bước về phía đầu thuyền.

Tim Khương Dao thắt lại.

Ông ấy định đi đâu?

Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD ❤️ Nếu các bạn thấy bản này ở đâu ngoài Monkey thì hãy báo cho mình nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ

Ông ấy định làm gì?

“Khoan đã! Cha! Đừng… đừng bỏ con lại!”

Khương Dao lập tức vùng vẫy, muốn lao đến chỗ cha, sức mạnh của cô bé lớn đến mức suýt nữa khiến Bạch Thanh Bồ không giữ nổi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/cha-my-nhan-cua-ta-hac-hoa-roi/chuong-66.html.]

“Thúc buông ra, thả ta ra! Ta muốn cha!”

Việc này chắc chắn có mưu đồ, nếu Lâm Tố ở lại, không biết sẽ gặp phải nguy hiểm gì.

Cô rất sợ hãi, trong đầu lóe lên những viễn cảnh tồi tệ nhất – nếu thật sự có điều gì đó xảy ra, liệu đây có phải là lần cuối cùng cô nhìn thấy cha mình không?

Cô không thể để cha mình mạo hiểm!

“Cha ơi, mau quay lại, đừng đi!”

Nhưng Lâm Tố không quay đầu lại, hắn nhảy xuống nước ngay lập tức.

Bọt nước b.ắ.n lên một chút rồi tan biến.

Chiếc thuyền nhỏ dần dần đi xa, Khương Dao trơ mắt nhìn bóng cha mình biến mất dưới làn nước, không còn chút tăm hơi nào.

Khoảnh khắc ấy, n.g.ự.c cô như bị một cú đ.ấ.m mạnh, đầu óc hoàn toàn trống rỗng.

Cô chăm chú nhìn vào chỗ mà Lâm Tố biến mất, đôi mắt lập tức đỏ hoe.

Không thấy Lâm Tố nữa…

Nhìn thấy bóng dáng ông chìm dần, sợi dây lý trí cuối cùng của cô hoàn toàn đứt gãy.

Cô không còn giữ được bình tĩnh, phát điên muốn thoát khỏi Bạch Thanh Bồ, hận không thể nhảy xuống cùng cha.

Cô đánh đấm, la hét như thể Bạch Thanh Bồ không phải người cứu cô, mà là kẻ bắt cóc.

Cô gào lên trong tuyệt vọng: “Thả ta ra! Thả ta ra! Đồ xấu xa, ta muốn tìm cha ta!”

“Tổ tông ơi!” Bạch Thanh Bồ kêu lên, “Ngay cả khi ta thả con ra, một đứa trẻ như con có thể làm được gì chứ?”

“Cha con đi cứu người, con đi cũng không giúp được gì cho hắn đâu!”

Sức của một đứa trẻ cuối cùng vẫn không thể mạnh bằng người lớn, hắn giữ chặt hai tay của Khương Dao, không để cô nhảy xuống.

Nước hồ lạnh như vậy, cô bé này còn nhỏ, rơi xuống, bị cảm lạnh thì làm sao bây giờ?

Hắn cố gắng an ủi cô: “Cha con giao con cho ta, ta phải đảm bảo con an toàn. Lên bờ đã, cha con sẽ đến đón con sau, có gì mà phải vội chứ!”

“Không, ta không quan tâm! Thả ta ra, thả ta ra!”

Khương Dao lúc này đã không nghe lọt bất kỳ lời nào, một lòng chỉ muốn tìm Lâm Tố, cô vùng vẫy chống cự với toàn bộ sức lực.

Chiếc thuyền nhỏ vốn dĩ đã không ổn định, Khương Dao cứ giãy giụa , Bạch Thanh Bồ muốn giữ cô lại, động tác lớn, làm con thuyền càng chòng chành hơn.

Người lái thuyền sợ hãi, cố gắng chèo, nhưng nếu cứ tiếp tục thế này, chiếc thuyền có nguy cơ lật úp mất!

Khi thân thuyền chòng chành dữ dội, Bạch Thanh Bồ cố gắng giữ Khương Dao, nhưng đột nhiên mất thăng bằng. Hắn lùi lại, suýt đập vào thân thuyền.

Không ổn rồi!

Hắn vội ôm lấy Khương Dao, bảo vệ đầu cô.

Khương Dao vì quá kích động, lại vừa mới khỏi bệnh, cơ thể vẫn còn yếu.

“Bốp!” Cú va đập khiến cô chóng mặt, trực tiếp mất đi ý thức.

“A Chiêu? A Chiêu, con không sao chứ?”

Loading...