Cha mỹ nhân của ta hắc hoá rồi - Chương 62

Cập nhật lúc: 2025-04-22 03:43:16
Lượt xem: 103

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/LZgPqoVWv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

“Hắn c.h.ế.t ở Sóc Châu, mọi người đều nghĩ hắn thông đồng với địch, tự chuốc lấy cái chết, nhưng một người như hắn, làm sao có thể phản quốc? Lư gia cũng bị liên lụy đày đi biệt xứ, cha hắn đã hơn bảy mươi tuổi, mấy đứa em trai em gái mới vài tuổi đầu cũng phải đến nơi hoang vắng ở Mạc Bắc.”

Lâm Tố cảm thấy bàn tay mình không khống chế được mà siết chặt quân cờ đau âm ỉ.

Bạch Thanh Bồ hít sâu một hơi: "Còn Ngô Trác, huynh ấy đã cầu xin cho Thập Thất Lang, hoàng đế sau khi đọc tấu sớ lập tức cấm huynh ấy thi cử. Huynh cũng biết mà, huynh ấy từng kiêu ngạo biết bao nhiêu, chúng ta khi đó đều nghĩ huynh ấy chắc chắn sẽ đạt được chức quan cao, nhưng bây giờ lại chỉ có thể thể hiện ở học cung mà thôi..."

Lâm Tố nhắm mắt lại: “Ta biết…”

Hắn đều biết.

Hắn đã rời khỏi kinh thành trước khi biến cố Nguy Dương Thành xảy ra, một đi không trở lại, bỏ lại tất cả ở đây, bao gồm cả những người bạn cũ.

“Xin lỗi…”

Lâm Tố cúi xuống nhìn Khương Dao đang say ngủ, cô bé nằm trên tấm đệm, ngủ rất ngon, hoàn toàn không nghe thấy hai người họ nói chuyện.

Nghĩ đến việc Khương Dao mới khỏi bệnh, không thể để bị cảm lạnh, Lâm Tố cởi áo ngoài đắp lên người cô, che kín nửa mặt và tai, vừa giữ ấm, vừa giảm bớt tiếng ồn bên ngoài, giúp cô ngủ yên hơn.

Làm xong, hắn ra hiệu cho người trước mặt nhỏ giọng xuống.

Hắn nhẹ nhàng lau nước mắt nơi khóe mắt, cố gắng mỉm cười bình thản: “Thực ra, ta vẫn thích các người gọi ta là Bất Tuân.”

Thẩm Tự, tự là Bất Tuân.

Khi còn trẻ, hắn phóng khoáng không kiềm chế, không thích sống theo quy củ, cũng không thích cái tên mà cha đặt cho mình, nên khi lớn lên, hắn tự đặt cho mình biệt hiệu “Bất Tuân”, nghĩa là không tuân theo quy tắc, không sống theo những gì thế gian quy định.

Các bạn cũ của hắn cũng đều tôn trọng sở thích của hắn, gọi hắn là "Thẩm Bất Tuân".

Lâm Tố đưa tay xáo trộn bàn cờ, hắn hiểu rõ tính cách của Khương Dao, cô biết ván cờ này sẽ thua, nên có lẽ cũng không muốn tiếp tục, vì vậy cũng không cần giữ lại.

"Ta biết huynh có nhiều điều muốn hỏi, tại sao ta đột ngột rời đi, và tại sao ta quay lại, nhưng chuyện này dài dòng lắm, chúng ta đều cần bình tĩnh một chút…"

Sau khi xếp lại quân cờ đen trắng, hắn ngẩng đầu nhìn cố nhân trước mặt, ánh mắt sáng ngời: “Đấu một ván không?”

Bạch Thanh Bồ lau nước mắt, đáp: "Được!"

...

Chiếc thuyền này đã neo trên mặt hồ khá lâu, ván cờ giữa hai người họ diễn ra ngay tại trung tâm hồ.

So với ván cờ với Khương Dao đầy phòng thủ và thận trọng, trong cuộc gặp gỡ của hai người bạn cũ, Lâm Tố sử dụng một chiến lược cờ khác hẳn.

Nếu Khương Dao còn thức, cô sẽ nhận ra rằng những quân cờ trắng mà cha cô cầm trên tay đã dồn đối phương vào thế đường cùng.

Rồi sau đó cô sẽ hiểu, mặc dù cô luôn miệng nói với Lâm Tố đừng nhường mình, nhưng thực ra hắn vẫn nhường, và dùng cách nhẹ nhàng nhất để đối đầu với cô. Nếu không, cô sẽ thua đến nỗi chỉ biết khóc nức nở.

Chẳng bao lâu sau, ván cờ kết thúc, Bạch Thanh Bồ không địch lại, nhanh chóng chịu thua.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/cha-my-nhan-cua-ta-hac-hoa-roi/chuong-62.html.]

Gió hồ thổi mạnh, sau một ván cờ, dấu vết của những giọt nước mắt trên mặt Lâm Tố cũng đã được gió hong khô.

Hai người họ đều đã bình tĩnh lại.

Bạch Thanh Bồ không quá quan tâm đến thắng thua, mở chiếc quạt ra và tự quạt gió, thản nhiên nói: “Kỳ lực của Bất Tuân vẫn không hề kém hơn năm xưa, trong số năm chúng ta hồi đó, không ai có thể thắng được huynh.”

Lâm Tố cúi đầu, nhấp một ngụm trà.

Bạch Thanh Bồ nhìn Lâm Tố, lại cau mày, ánh mắt trở nên phức tạp: “Nói thật, năm xưa tại sao huynh lại giả c.h.ế.t rời đi?”

Lâm Tố nhẹ giọng nói: "Ta nhớ hồi chúng ta còn học chung ở học cung, ta từng không chỉ một lần nói với các huynh, nếu một ngày nào đó ta bỗng dưng biến mất, thì cứ coi như ta đã chết."

Bạch Thanh Bồ cau mày: "Có phải là có ẩn tình gì không?"

Ẩn tình...

Hình ảnh cha Lâm Tố lúc lâm chung hiện lên trước mắt hắn.

Người đàn ông tiều tụy ấy đã nắm c.h.ặ.t t.a.y hắn, dùng chút sức lực cuối cùng dặn dò: “Cả đời ta sống trong bóng tối, cuối cùng cũng chỉ đổi lấy sự nghi kỵ của vua, chim hết thì cung tên sẽ bị vứt bỏ, thỏ c.h.ế.t thì chó săn bị giết, con yêu tự do, ta cũng không muốn con đi vào vết xe đổ của ta.”

“Người ấy đã có ý định tranh quyền, khi tân hoàng đăng cơ, nhất định sẽ có gió tanh mưa máu, dù thế nào con cũng không thể ở lại đây nữa, vì con, cũng là vì người đó…”

“Rời khỏi nơi này, đừng bao giờ quay lại, coi như cha dùng mười chín năm nuôi nấng con để cầu xin con, ta muốn con thề rằng, đời này con phải sống xa kinh thành, không được dính dáng đến triều đình…”

Lâm Tố im lặng một lúc, đang định mở lời, thì cô bé bên cạnh đột nhiên động đậy.

Cô bé mơ màng dụi mắt, chui ra khỏi lớp áo ngoài của hắn.

Khương Dao ngủ đến đỏ mặt, trên má còn in vết nhăn của quần áo.

Cô mơ mơ màng màng mở mắt, nhìn bàn cờ trước mặt. Bộ não của cô từ từ hoạt động, dần dần kết nối lại những ký ức trước khi ngủ.

Hình như trước khi ngủ, cô đang lênh đênh trên hồ, chơi cờ với Lâm Tố.

Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD ❤️ Nếu các bạn thấy bản này ở đâu ngoài Monkey thì hãy báo cho mình nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ

Nhưng mà…

Cô mơ hồ nhìn Bạch Thanh Bồ, nghĩ thầm người này là ai, sao lại ngồi vào chỗ của mình?

Cô vừa tỉnh dậy đã làm gián đoạn cuộc trò chuyện của hai người họ.

Bạch Thanh Bồ hướng ánh mắt về phía cô.

Chưa kịp để cô hiểu chuyện gì, Bạch Thanh Bồ đã chỉ tay vào cô và hỏi: "Bất Tuân, suýt nữa ta quên hỏi, cô bé này là ai? Lúc nãy ta nhìn thấy huynh cứ dẫn theo nó."

"Là nha hoàn huynh mới mua à? Nhưng cô bé này trông có vẻ còn nhỏ quá nhỉ?"

Nha... nha hoàn?

Người này vừa nói gì vậy?

Loading...