Cha mỹ nhân của ta hắc hoá rồi - Chương 61
Cập nhật lúc: 2025-04-22 03:43:14
Lượt xem: 82
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Để đối phó với hắn, Khương Dao chỉ có thể sử dụng những nước cờ táo bạo, điều đó đã rèn luyện cho cô một phong cách cờ bí ẩn, thay đổi khôn lường, thường tạo ra bất ngờ, khiến đối thủ không kịp trở tay.
Kiếp trước, với lối đánh này, cô đã thắng không ít người, bao gồm cả Tạ Lan Tu.
Cô cứ nghĩ, với trình độ hiện tại của mình, đánh bại cha ruột hẳn là không quá khó.
Nhưng khi ván cờ diễn ra, Khương Dao phát hiện dường như mọi chuyện không đơn giản như vậy.
Nước cờ của Lâm Tố rất nhẹ nhàng, trông không hề có sát khí, mỗi nước đi đều rất nhẹ nhàng, nhưng lại dễ dàng hoá giải được tất cả các đòn tấn công của Khương Dao.
Càng đánh, Khương Dao càng thấy khó khăn.
...
Gió hồ thổi vào, du khách trên thuyền thưởng ngoạn cảnh sắc hai bên bờ.
Thuyền rồng lướt nhẹ trên mặt hồ gợn sóng, xung quanh còn nhiều thuyền nhỏ đi theo.
Có một chiếc thuyền nhỏ áp sát thuyền rồng, từ thuyền, một công tử mặc áo gấm, đội mũ ngọc, bước ra, định lên thuyền rồng.
Người chèo thuyền muốn ngăn lại, nhưng tiểu đồng bên cạnh công tử đã nhanh chóng đưa ra một thỏi bạc.
Người chèo thuyền nhận bạc, lập tức bỏ tay xuống, mời công tử lên thuyền.
...
Ván cờ tiếp diễn, Khương Dao chăm chú nhìn bàn cờ, càng lúc càng cảm thấy khó khăn.
Cô hoàn toàn không ngờ rằng Lâm Tố lại có thể áp đảo mình.
Nước cờ của Lâm Tố đi rất chặt chẽ, tuy vẫn thuỷ chung không phát động bất kỳ cuộc tấn công nào, nhưng phòng thủ vô cùng chắc chắn. Khương Dao đã thử nhiều cách nhưng không thể xuyên thủng hàng phòng thủ của ông.
Lấy thủ làm công, không có sơ hở.
Nếu cứ tiếp tục như thế này, Khương Dao sẽ thua mất.
Càng đánh, Khương Dao càng nản, những nước cờ của cô trở nên tùy tiện. Cô nhìn chăm chăm vào những đường nét trên bàn cờ, dần dần cảm thấy buồn ngủ.
Càng cố gắng suy nghĩ, cô càng mơ hồ, cuối cùng cơ thể bắt đầu lắc lư, và rồi cô thật sự tựa vào đệm mà ngủ.
Lâm Tố đang chờ đến lượt cô đi, nhìn thấy vậy chỉ cười khẽ.
Cô bé này thực sự là, ở đâu cũng ngủ được.
Hắn bế cô dậy, điều chỉnh tư thế để đầu cô tựa vào bên hông mình, giúp cô ngủ thoải mái hơn.
Sau khi làm xong tất cả, khi ngẩng lên, hắn thấy chỗ ngồi của Khương Dao đã có người khác ngồi thay thế.
Người kia cầm một chiếc quạt xếp, tựa lưng vào lan can, đôi mắt hồ ly hơi híp lại, khóe miệng nở một nụ cười thoải mái.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/cha-my-nhan-cua-ta-hac-hoa-roi/chuong-61.html.]
“Trên đời hiếm khi tìm được người có thể đánh cờ với huynh lâu như vậy, lại còn là một cô bé. Quả nhiên không thể nhìn người qua tuổi tác.”
Lâm Tố nhìn người trước mặt, bất chợt sững sờ.
Xa cách lâu ngày, gặp lại cố nhân.
Có lẽ hắn cũng không ngờ cuộc gặp gỡ này lại đến một cách đột ngột như vậy.
Lâm Tố ngước mắt nhìn kỹ khuôn mặt ấy, cảm thấy hơi mơ hồ, đôi môi hơi mấp máy, dường như muốn nói gì đó.
Nhưng chưa kịp mở lời, cảm xúc của hắn đã không thể kìm nén được, đôi mắt liền ửng đỏ, nước mắt tuôn rơi như những hạt ngọc chảy xuống khóe mắt.
Nước mắt rơi lộp bộp lên bàn cờ.
Bạch Thanh Bồ nhìn vào đôi mắt của hắn, bất chợt bật cười, nhưng cười một lúc, đôi mắt hắn cũng đỏ hoe, “Vừa nãy ở học cung thấy huynh, ta còn tưởng mình nhìn nhầm người, nhưng nhìn thấy vẻ mặt này của huynh, ta biết chắc chắn mình không nhầm. Đa sầu đa cảm, trời sinh nhiều nước mắt, khó mà tìm được người thứ hai như huynh.”
Giọng hắn nghẹn ngào, “Lâu rồi không gặp, mọi việc vẫn tốt chứ.”
“Thẩm Tự, huynh thật sự còn sống.”
Đã lâu rồi không có ai gọi Lâm Tố như vậy.
Ở Học cung Sùng Hồ, có lẽ đến nay mọi người vẫn còn nhớ, những năm Vĩnh Lạc, Học cung Sùng Hồ từng có "Ngũ tử", họ luôn đứng đầu trong ngôi trường đầy nhân tài, lại có quan hệ rất thân thiết với nhau. Viện trưởng già của học cung từng khen ngợi năm người họ là “tài năng tướng quốc”.
Nếu sau này vào triều làm quan, họ sẽ tương trợ lẫn nhau, ắt sẽ được xếp vào hàng thượng khanh.
Cái tên "Thẩm Tự" cũng từng nằm trong số năm người ấy, cùng với Lư Vịnh Tư, Ngô Trác, Bạch Thanh Bồ.
Họ là những đệ tử xuất sắc nhất trong ngôi trường danh tiếng nhất thiên hạ, Thẩm Tự còn từng được Quốc công nhận làm đệ tử bế môn, danh tiếng vang xa.
Nhưng thời gian trôi qua, cùng với cái c.h.ế.t của Túc Tông, thời kỳ hoàng kim của niên hiệu Vĩnh Lạc cũng qua đi. Tân đế đăng cơ, những người từng được tiên đoán sẽ "bước vào triều đình", giờ đây hiếm ai còn nhắc đến. Ngay cả khi những phu tử lớn tuổi của học cung thỉnh thoảng nhớ lại chuyện cũ, cũng chỉ có thể tiếc nuối không thôi.
Lâm Tố cúi mắt, không nói lời nào, coi như ngầm thừa nhận cái tên ấy.
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD ❤️ Nếu các bạn thấy bản này ở đâu ngoài Monkey thì hãy báo cho mình nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ
Bạch Thanh Bồ vẫn chăm chú nhìn hắn, nói: "Ngày ấy nghe tin huynh mất tích, bốn người chúng ta cùng chạy đến nhà tìm huynh, nhưng đến nơi chỉ thấy nhà cửa trống không, mọi người đều nói ngươi đã chết, nhưng chúng ta không tin huynh có thể dễ dàng c.h.ế.t như vậy."
Lâm Tố im lặng một lúc, giọng khàn đi: “Ta biết.”
Lúc đó Thập Thất Lang còn nói sẽ dán cáo thị treo thưởng tìm huynh, nói huynh nhất định đang trốn ở đâu đó, nhưng tìm mãi tìm mãi...
Bạch Thanh Bồ không kìm được lắc đầu, “Tìm bao nhiêu năm trời cũng không thấy bóng dáng hynh đâu, đến lúc ấy ta mới dần tin… Nếu người còn sống, sao có thể tìm không ra? Tại sao giờ huynh lại quay về!”
“Rốt cuộc trong những năm qua, huynh đã đi đâu. Huynh có biết, trong những năm huynh không có ở đây, đã xảy ra bao nhiêu chuyện, huynh có biết…”
Nói đến đây, hắn không kìm được xúc động, nắm chặt lấy tay Lâm Tố, nước mắt sắp rơi, “Lư Thập Thất Lang c.h.ế.t rồi.”
Lư Thập Thất Lang, chính là Lư Vịnh Tư, vị đốc quân Sóc Châu năm xưa bị buộc tội phản quốc.
Nghe thấy cái tên Lư Thập Thất Lang, Lâm Tố siết chặt quân cờ trắng trong tay, khẽ nói: “Ta biết…”