Cha mỹ nhân của ta hắc hoá rồi - Chương 60

Cập nhật lúc: 2025-04-22 03:42:04
Lượt xem: 68

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6KrR40O9vE

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nơi này gần học cung, nên bầu không khí xung quanh cũng mang đậm phong cách văn nhân của học cung. Các thương nhân nơi đây đã nắm bắt cơ hội, đóng các thuyền rồng du ngoạn, khách du ngoạn chỉ cần bỏ ra vài đồng tiền là có thể lên thuyền chèo thuyền giữa hồ.

Khương Dao đứng bên bờ liễu rủ, vừa nhấm nháp xiên kẹo hồ lô mà Lâm Tố mua cho cô từ một quán ven đường.

Thỉnh thoảng cô ngẩng đầu, chăm chú nhìn những chiếc thuyền đang neo đậu, ánh mắt đầy vẻ tò mò.

Cô nhớ lại trước khi xuyên không, ở dưới công viên gần nhà cô cũng có một hồ nước với đủ loại thuyền đầy màu sắc, khách mua vé có thể thuê thuyền để du ngoạn.

Lúc nhỏ, cô luôn ghen tị với những đứa trẻ khác được đi thuyền cùng cha mẹ, dù cô sống gần hồ, ngày nào cũng thấy thuyền, nhưng chưa bao giờ được lên thuyền.

Sau này lớn lên, cô đã rời xa nhà, và khi có thể tự mình thuê thuyền, thì một lần quay về nơi cũ, cô nhớ lại con thuyền ngày xưa, nhưng khi đến hồ thì phát hiện thuyền đã không còn, công viên cũng đã hủy bỏ hoạt động này từ lâu. Cô muốn đi thuyền lần nữa nhưng không còn cơ hội.

...

“Muốn đi không?”

Có lẽ thấy Khương Dao nhìn thuyền quá chăm chú, Lâm Tố cất tiếng hỏi.

Khương Dao dời mắt đi, cắn thêm một miếng kẹo hồ lô, nói mơ hồ: “…Không muốn.”

Lúc nhỏ cô thích, nhưng bây giờ cô đã không còn là một đứa trẻ nữa.

Những gì cô khao khát trước khi xuyên không đã cách hiện tại không biết bao nhiêu năm, cô sớm đã buông bỏ. Chỉ là thấy người xưa dùng thuyền kiếm tiền cũng giống với thời của cô, nên cô nhìn nhiều hơn một chút mà thôi.

Nhưng Lâm Tố kéo cô đứng dậy, phủi bụi trên váy cô: “Đi thôi, chúng ta lên thuyền.”

Khương Dao nghi hoặc ngẩng đầu nhìn hắn, Lâm Tố bất ngờ cười: “Là cha muốn đi, A Chiêu đi cùng cha nhé.”

“Hiếm khi được ra ngoài, hôm nay nắng đẹp, rất thích hợp để du ngoạn trên hồ.”

“Thật sao?”

Khương Dao nuốt nốt viên kẹo hồ lô, đôi mắt sáng lấp lánh đầy vui mừng, dưới ánh mặt trời, mắt cô long lanh như làn nước hồ.

Lâm Tố nghĩ: Đúng là một đứa trẻ bướng bỉnh.

Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD ❤️ Nếu các bạn thấy bản này ở đâu ngoài Monkey thì hãy báo cho mình nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ

“Thật mà, con xem, chiếc thuyền rồng kia đã cập bến rồi.”

Một chiếc thuyền rồng lớn đang đón khách.

Trên bến tàu cũng có nhiều du khách dắt theo trẻ nhỏ chờ lên thuyền.

Bọn trẻ luôn hiếu kỳ với những điều mới mẻ, có một cô bé còn nhỏ hơn Khương Dao, buộc hai b.í.m tóc, kéo tay cha mẹ, nhảy nhót vui mừng chỉ vào chiếc thuyền, hét lớn: “Cha, mẹ, là thuyền lớn kìa!”

Giọng cô bé rất trong trẻo, khiến mọi người xung quanh đều ngoảnh đầu lại.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/cha-my-nhan-cua-ta-hac-hoa-roi/chuong-60.html.]

Cha mẹ cô bé vội vàng cúi đầu xin lỗi mọi người vì con mình làm ồn.

Nhưng chẳng ai cảm thấy phiền phức, chỉ thấy trẻ con đáng yêu, ai nấy đều mỉm cười thiện ý.

Người chèo thuyền đứng trước bến thu tiền, hô: “Người lớn hai mươi văn, trẻ nhỏ mười văn.”

Khi Khương Dao ăn xong viên kẹo hồ lô cuối cùng, Lâm Tố đúng lúc trả tiền và dẫn cô lên thuyền.

Thuyền rồng cao hẳn hai tầng, tầng hai là sân thượng để ngắm cảnh, tầng một là nơi nghỉ ngơi của du khách, có trà nước và điểm tâm.

Thuyền rẽ nước, tiến ra hồ, gió nhẹ thoảng qua, chiếc thuyền lớn từ từ lướt đi trên mặt nước, để lại sau lưng vệt nước gợn sóng.

Hồ rộng mênh mông, nước xuân gợn sóng, Khương Dao ngắm nhìn khung cảnh bên ngoài, để gió hồ thổi tung những sợi tóc mái, trong lòng nghĩ, chèo thuyền hóa ra cũng chỉ như vậy thôi.

“A Chiêu, con xem, đây là cái gì?”

Tiếng Lâm Tố bất ngờ vang lên, hắn đẩy đĩa điểm tâm trên bàn ra, để lộ một bàn cờ ô vuông.

Thì ra bàn này được thiết kế khá tinh xảo, có một bàn cờ giấu bên dưới. Có lẽ do bến tàu gần học cung, nên khách thuyền không thiếu những học trò từ học cung và khách du ngoạn bị thu hút bởi bài giảng.

Văn nhân vẫn luôn tôn thờ những thứ phong nhã, trong đó cờ là một trong những thú vui tao nhã. Lâm Tố mở tủ dưới bàn, quả nhiên tìm được quân cờ đen trắng để du khách có thể chơi cờ khi chèo thuyền.

Khương Dao nghĩ, người chèo thuyền quả là một thiên tài kinh doanh, nếu du khách đang hứng khởi trong trận mà thuyền lại cập bến, hai người chơi nếu không muốn bị gián đoạn, chắc chắn sẽ phải trả thêm một lượt tiền thuyền.

Khương Dao đang suy nghĩ, thì nghe thấy giọng nói nhẹ nhàng của Lâm Tố: “Ta nhớ đã từng dạy A Chiêu chơi cờ.”

Lâm Tố thực sự đã từng dạy Khương Dao chơi cờ, nhưng đó là chuyện từ rất lâu trước đây. Khi Khương Dao ba, bốn tuổi, thấy người trong thư viện ở trấn nhỏ chơi cờ, cô tò mò nên nài nỉ Lâm Tố dạy mình.

Quá trình dạy dỗ này kéo dài đứt quãng trong vài năm, dù nói là dạy, nhưng thực chất Lâm Tố chỉ dạy cho cô những quy tắc cơ bản, và khi chơi cờ với cô, ông luôn cố tình nhường, chỉ là chiều lòng trẻ con mà thôi.

Nhưng ở kiếp trước, sau khi về cung, trong những nội dung cầm, kỳ, thi, họa, Khương Dao đặc biệt luyện cờ rất kỹ lưỡng.

Về đánh cờ, cô tự tin rằng mình hiện tại ít nhất cũng được coi là cao thủ.

Khương Dao chưa từng thực sự chơi một ván cờ nghiêm túc với Lâm Tố.

Vì vậy, khi Lâm Tố mời, cô lập tức hứng thú, xoa tay, nói: “Vậy cha phải xem cho kỹ xem con có tiến bộ không nhé. Lần này con muốn cha chơi nghiêm túc, đừng nhường con nữa đấy.”

Lâm Tố mỉm cười: “Được.”

Khương Dao không có ý định giấu tài, cô rất mong chờ được thấy biểu cảm của Lâm Tố khi cô đánh bại ông.

Một ván cờ cứ thế mà bắt đầu.

Khương Dao là người đi trước.

Ở kiếp trước, lúc rảnh rỗi, cô thường ngồi bên cửa sổ đánh cờ với Tạ Lan Tu. Nước cờ của Tạ Lan Tu rất ổn định, từng bước từng bước một, không biết từ lúc nào đã vây chặt cô vào trong thế trận.

Loading...