Cha mỹ nhân của ta hắc hoá rồi - Chương 263

Cập nhật lúc: 2025-04-22 03:58:29
Lượt xem: 53

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6KrR40O9vE

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Tạ Lan Tu cúi đầu nhìn tay của cậu, “Nhị ca, tay huynh bẩn quá.”

Tạ Lưu chặc lưỡi, “Còn chẳng phải vì đào đất mà thành như vậy sao, tất cả là vì tiểu tử ngươi đấy, chê gì chứ!”

Tạ Lan Tu quay lại nhìn về phía Khương Dao, động tác vẫy tay là muốn nói lời tạm biệt với cô.

Khương Dao vẫy tay chào lại, “Ngày khác gặp nhé!”

Sẽ có ngày gặp lại.

Gió đêm thổi rụng lá, cảnh núi đồi trở lại tĩnh lặng.

Sau khi đội quân đến để đón Khương Dao, người dân trong làng chưa từng thấy cảnh tượng như vậy, ai nấy đều trốn vào trong nhà, không dám bước ra ngoài.

Khương Dao ra lệnh cho quân đội đi trước, rồi tập tễnh mang theo một túi lớn đầy trang sức bạc mà cô đã lấy được từ cha mẹ mình, đưa cho Mặc Nương Tử, nhờ bà cầm số tiền này để cải thiện cuộc sống sau này. Khi thấy đoàn đón rước từ kinh thành, Mặc Nương Tử sợ hãi trốn sau nhà, không dám đến gần cô.

Sau đó, Khương Dao lại mang một túi bạc đến tìm trưởng làng, nhờ ông chia số tiền đó cho dân làng và chăm sóc Mặc Nương Tử cùng con trai bà sau này.

Khương Dao thở dài, họ gặp nhau như khách qua đường, có lẽ từ nay sẽ không còn dịp gặp lại.

Ngoài chút tiền bạc tầm thường ra, cô không có cách nào khác để báo đáp Mặc Nương Tử.

...

Sau khi Lâm Tố giao quân đội lại cho Từ Huy, vị tướng dũng mãnh này không thể kiên nhẫn chờ lâu, liền nhanh chóng ra lệnh tấn công thành.

Thời điểm ông chọn để tấn công không đúng lúc, thành Nguy Dương còn chưa bị tiêu hao hết lương thực, cuộc tấn công đột ngột khiến quân ta bị tổn thất nặng nề.

Tuy nhiên, dưới sự tấn công từ hai phía, Từ Huy và Lư Tử vẫn chiếm được thành Nguy Dương.

Trận chiến này tuy thắng nhưng không đủ vẻ vang.

Sau khi chiếm được Nguy Dương, Lư Tử leo lên thành lầu, nhìn vào nơi người huynh trưởng từng hy sinh, cảm xúc dâng trào.

Tin tức được truyền về kinh thành, triều đình mở tiệc trong cung để mừng việc Nam Trần giành lại lãnh thổ.

Trong buổi tiệc, quần thần cao giọng ca hát, uống rượu, những vị quan lớn tuổi uống vài chén thì nước mắt rơi lã chã, nhớ lại cảnh tượng hoàng đế Túc Tông trước khi qua đời, điều khiến ông lo lắng nhất chính là giang sơn của Sóc Châu. Nay, vùng đất ở biên giới phía Bắc, cuối cùng cũng trở lại với Nam Trần.

Hôm đó, Khương Dao bị gãy chân, đang tĩnh dưỡng tại Đông Nghi cung.

Khương Phất Ngọc và Lâm Tố đều đi dự tiệc, Khương Dao ngồi xe lăn, ra ngoài sân hít thở không khí.

Người không dự tiệc cùng cô còn có Tô Bồi Phong, đi dạo cùng Khương Dao trong sân nhỏ.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/cha-my-nhan-cua-ta-hac-hoa-roi/chuong-263.html.]

Tô Bồi Phong nói: “Bình định xong chiến sự phương Bắc, bệ hạ cũng nên ra tay giải quyết vấn đề cải cách thuế đất.”

Đó là những vấn đề về thuế pháp mà Tô Bồi Phong đã đề cập trong "Luận về ruộng đất". Những năm qua, cô thường xuyên trao đổi với Ngô Trác và đi khảo sát thực tế gần kinh kỳ, phát hiện ra không chỉ có vấn đề về thuế đất trong luật pháp mà còn là tình trạng các địa chủ chiếm hữu đất đai, làm cản trở đáng kể việc canh tác của tá điền. Những vấn đề này đều cần triều đình ra tay cải cách.

Khương Dao nói: “Còn về thủy lợi nữa, vài năm tới vùng Quan Trung có thể sẽ có lũ lụt, một khi nước lũ tràn vào, nhiều người sẽ c.h.ế.t đói.”

Năm mười bốn tuổi, Khương Dao đã biết vùng Quan Trung sẽ có lũ lụt. Khi chiến sự ở phương Bắc đã kết thúc, cô sẽ dâng tấu yêu cầu bộ Công xây dựng hệ thống thủy lợi ở Quan Trung để chống lại thảm họa lũ lụt trong tương lai.

Mở rộng đế quốc, bình định ngoại xâm chỉ là nền tảng. Xây dựng giang sơn dễ, giữ vững giang sơn mới khó.

Nghe Ngô Trác giảng về đạo trị quốc lâu như vậy, Khương Dao hiểu rõ rằng, điều quan trọng nhất để ổn định giang sơn là phải an dân.

Làm sao để dân chúng nghe lời? Chỉ cần người lãnh đạo biết cách tạo ra điều kiện để họ có thể sống.

Cho họ một nơi để ở, một mảnh ruộng để cày cấy, để họ có thể trồng lúa đủ ăn no, cuối năm còn có thặng dư để đổi lấy áo bông chống rét.

Chỉ cần họ ổn định, sẽ không nổi loạn, xã hội trật tự, sẽ không có thổ phỉ hay lưu manh, người dân yên ổn cày cấy, đất nước thái bình, sau đó thi hành giáo hóa, khiến trăm họ hướng về trung thành.

Thịnh thế của đế quốc, có mà khó cầu.

Khương Dao cũng muốn thấy một thời đại thái bình, thịnh thế.

Khương Dao hỏi: “Đúng rồi, biểu tỷ, sao hôm nay tỷ không đi dự tiệc?”

“Ta cãi nhau với mẹ,” Tô Bồi Phong nói, “bà bảo hôm nay đừng gặp bà, sau này cũng đừng gặp bà nữa.”

"Cho nên ta ở đây bầu bạn với muội."

Nhưng dường như Tô Bồi Phong vẫn có điều gì đó bận tâm, đêm đến thường lơ đãng, cô lấy tay ôm ngực, “Cảm giác như có chuyện gì đó không hay sẽ xảy ra.”

Vừa nói xong, có người hớt hải chạy đến, “Không xong rồi, không xong rồi! Tô tiểu thư, công chúa gặp chuyện rồi.”

Khương Dao chỉ vào mình: “Là ta?”

Không phải Khương Dao, mà là mẹ của Tô Bồi Phong.

Khi Khương Phất Ngọc cho người chặn Khương Thanh Ngọc sau giả sơn, Khương Thanh Ngọc biết rằng hôm nay không thể thoát chết.

Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD ❤️ Nếu các bạn thấy bản này ở đâu ngoài Monkey thì hãy báo cho mình nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ

Với khả năng của em gái mình, việc điều tra nàng ta thông đồng với người Hồ chỉ là vấn đề sớm muộn.

Chỉ là nàng ta không ngờ rằng ngày này lại đến nhanh như vậy.

Khương Phất Ngọc ra lệnh cho giáp sĩ giữ chặt nàng ta, đứng trên giả sơn, nhìn xuống nàng ta: “Ngươi là công chúa Nam Trần, được hưởng phúc lộc của thiên hạ, tại sao lại làm vậy?”

Ngày ấy, giang sơn bốc cháy, vị công chúa dũng cảm hy sinh đầu chồng, một mình phi ngựa vượt ngàn dặm về nước, vậy mà giờ lại phản bội tổ quốc, trở thành gián điệp cho người Hồ?

Loading...