Cha mỹ nhân của ta hắc hoá rồi - Chương 26

Cập nhật lúc: 2025-04-22 03:37:28
Lượt xem: 129

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Sau đó tình cờ Khương Phất Ngọc nghe được những lời đồn đại chốn dân gian. Đặt vào người khác có thể nói là trùng hợp, nhưng với Lâm Tố... nếu nói hắn không cố ý dụ Khương Phất Ngọc đến trà quán nghe kể chuyện thì ai mà tin?

Mặc dù Khương Phất Ngọc hỏi thẳng như vậy nhưng giọng điệu vẫn bình thản, không hề có ý tứ trách móc gì hắn.

Lâm Tố vẫn mỉm cười ôn hòa, chỉ là khi vào thư phòng, khí chất của hắn thoáng chút đã thay đổi, không còn giống một thư sinh bình thường nữa.

Nếu như trước đây hắn là một người điềm đạm, yên tĩnh, mang trong mình nét thư sinh chất phác, thì giờ đây đã ẩn hiện một khí thế sắc bén khác thường dưới lớp y phục chỉnh tề.

"Họa chăng chỉ là suy đoán thôi, ta chắc rằng họ sẽ gây chuyện khi ta trở về, cũng đoán là có thể nắm được điểm yếu của họ. Bịa đặt sinh sự là thủ đoạn mà họ thường dùng nhất, thấp kém nhất, và cũng là tẻ nhạt nhất."

Khương Phất Ngọc đến gần hắn: "Chàng rời kinh đã lâu, nhưng vẫn am hiểu những thủ đoạn này đến dậy. Nhưng ta thấy dường như chàng không quan tâm họ nói gì về chàng nhỉ."

Nàng ngẩng đầu nhìn vào mắt hắn, trong ngũ quan của hắn, đôi mắt là nổi bật nhất, đó là một đôi mắt đào hoa vô cùng đẹp, ánh mắt sáng rực như nước xuân.

Nam hồ yêu, Tai tinh mị quân, nếu Khương Phất Ngọc là một hôn quân, hắn quả thực xứng đáng với danh hiệu này.

"Chỉ là những thủ đoạn không đáng kể thôi, trước đây Tương Dương Tử chỉ là một kẻ vô dụng bị hoàng đế c.h.é.m đầu, sau khi c.h.ế.t sao có thể được tôn là thần nhân? Yêu hồ, Hỏa tinh, cũng không biết họ bịa ra từ quyển dã sử nào, toàn là nói bậy, không bằng không chứng, sao ta phải sợ?"

Trong mắt Lâm Tố lóe lên một tia khinh bỉ, nhưng rất nhanh, sự khinh bỉ ấy tan biến, thay vào đó là nụ cười ôn hòa.

Hắn ghé sát tai Khương Phất Ngọc, nhỏ giọng nói: "Nhưng nàng nghĩ sao, liệu họ có chuyển mục tiêu sang A Chiêu không?"

Nhắc đến Khương Dao, mặt Khương Phất Ngọc lập tức tối sầm lại: "Ta xem ai dám!"

Nàng vừa nói, không khí lập tức trở nên lạnh lẽo.

Lâm Tố quay lại, nhìn ra ngoài, ánh đèn đang dần được thắp lên: "Nhưng, con bé là con gái duy nhất của nàng. Nàng làm sao đảm bảo rằng con bé có thể mãi mãi đứng ngoài cuộc?"

"Tranh đấu ở kinh thành sẽ không ngừng nghỉ, khi nàng đưa con bé trở lại đây, nàng hẳn là đã chuẩn bị sẵn sàng cho việc con bé sẽ bị cuốn vào."

Khương Phất Ngọc im lặng.

Dù không muốn thừa nhận, nhưng Lâm Tố nói đúng. Mặc dù Khương Phất Ngọc đã trấn áp các vương gia, nhưng thế lực quý tộc ở kinh thành đan xen chồng chéo, đây vốn là thời đại lễ nhạc suy tàn, Khương Phất Ngọc có thể lên ngôi hoàng đế không phải vì nàng mạnh hơn tất cả các thế gia quyền quý, mà là vì nàng và họ đã tạo nên một sự cân bằng.

Việc Lâm Tố và Khương Dao trở lại kinh thành sẽ phá vỡ sự cân bằng đó.

Khương Phất Ngọc vừa ngồi vững vàng trên ngai vàng, đã có người dâng tấu xin nàng tuyển tú, từng người đều tính toán đưa người của mình vào cung. Các thế gia quyền quý không ngừng theo dõi sát sao hậu cung và con cái của nàng.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/cha-my-nhan-cua-ta-hac-hoa-roi/chuong-26.html.]

Nàng đã vượt qua mọi áp lực để đưa Lâm Tố và Khương Dao trở lại kinh. Hôm nay họ vừa đặt chân đến nơi đã có những lời đồn đại bôi nhọ Lâm Tố, liệu những tính toán đó còn xa Khương Dao không?

Khương Phất Ngọc thì thầm: "Những đứa trẻ trong cung, muốn lớn lên đều không dễ dàng. A Chiêu lớn lên nơi thôn dã, huynh đã nuôi con bé lớn lên thành người thuần lương, không toan tính, khác hẳn với những đứa trẻ lớn lên trong cung..."

Lâm Tố nhìn thẳng vào Khương Phất Ngọc, đôi mắt như nước kia lấp lánh một ý vị khó đoán: "Nhưng ta chưa bao giờ nghĩ rằng nuôi dạy con bé như thế có gì sai trái, dù bây giờ vào cung, ta cũng không hy vọng tính cách con bé sẽ thay đổi. Nếu một ngày nào đó con bé vì tính cách này mà bị hãm hại, ta chỉ có thể hối hận rằng ta không đủ mạnh để bảo vệ con bé."

"Người đời ham lợi, con bé vì thân phận mà bị cuốn vào tranh đấu, vốn dĩ đó không phải lỗi của con bé. Ngay từ khi nàng đưa nó về đây, nàng đã phải sẵn sàng đương đầu với mọi hiểm nguy cho con bé, chứ không phải là ngồi đây đòi hỏi khắt khe về tính cách của nó."

Lông mày Khương Phất Ngọc lập tức nhíu lại.

Nàng hiểu Lâm Tố đến mức nghe ra ý tứ châm biếm trong lời nói của hắn, biết rằng hắn đang ngấm ngầm chỉ trích mình.

"Chàng có ý gì? Ta hoàn toàn không có chút bất mãn nào với tính cách của A Chiêu. Con bé là con gái ta, chàng dựa vào đâu mà nghĩ rằng ta sẽ khắt khe với nó?"

Khương Phất Ngọc hít một hơi sâu, cố gắng kiềm chế cảm xúc của mình: "Ta là mẹ của con bé, nếu ta đã đưa con bé về, thì ta nhất định sẽ làm mọi thứ để bảo vệ nó, huynh đang nghi ngờ ta sao?"

Lâm Tố chỉ lặng lẽ nhìn nàng, không nói gì, đôi mắt sâu thẳm, khó đoán được cảm xúc bên trong.

Một lúc sau, hắn thở dài: "Xin lỗi, là ta quá xúc động."

...

Đột nhiên, một cung nữ chạy vào, cúi chào hai người.

Khương Phất Ngọc cũng đã bình tĩnh lại, hỏi: "Có chuyện gì?"

"Bệ hạ, hình như Điện hạ đang gặp ác mộng."

...

Khương Dao biết rõ mình đang ở trong giấc mơ, nhưng không thể tỉnh lại, cả người như bị thứ gì đó đè nặng, không thể cử động.

Cô cảm thấy mình bị ép xuống nước, cảm giác ngạt thở ập đến, hoàn toàn không thể thở được.

Cô co ro trong một góc lạnh lẽo, hai tay ôm lấy đầu gối, cuộn mình lại.

Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD ❤️ Nếu các bạn thấy bản này ở đâu ngoài Monkey thì hãy báo cho mình nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ

Y phục trên người cô mỏng manh, trên cánh tay lộ ra ngoài tay áo là rất nhiều vết thương roi quất và những vết bỏng do sắt nung.

Những hình phạt *trân tá* trong nhà ngục thời xưa, có thể khiến con người sống không bằng chết.

Loading...