Cha mỹ nhân của ta hắc hoá rồi - Chương 233
Cập nhật lúc: 2025-04-22 03:57:10
Lượt xem: 59
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Khương Dao cau mày, muốn giằng tay ra, nhưng thử một lần, hai lần đều không thoát được, ánh mắt không hài lòng nhìn Lâm Tố, nhưng e ngại đông người, cô không dám làm quá.
Lâm Tố cảnh báo: “Đây là việc nhà của họ Tạ, con đừng xen vào lung tung.”
…
Thần tử sắp lâm chung, có lời dặn dò gửi đến quân vương.
Trong nhà, ngự y quỳ chật kín, Anh Quốc Công nắm c.h.ặ.t t.a.y Khương Phất Ngọc, lo lắng cho gia đình mình, “Con trai ta tuy bồng bột, nhưng một lòng vì nước, sau này nếu nó làm bệ hạ giận, mong bệ hạ vì nể mặt lão thần mà khoan dung.”
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD ❤️ Nếu các bạn thấy bản này ở đâu ngoài Monkey thì hãy báo cho mình nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ
“Còn có Thẩm Tự và Công chúa điện hạ, dù sau này có xảy ra chuyện gì, mong bệ hạ hãy vì tình vợ chồng, mẹ con mà đối xử tốt với họ…”
Khương Phất Ngọc nắm lấy tay ông, “Lão sư yên tâm, trẫm tự khắc sẽ ghi nhớ.”
Nghe xong lời của Khương Phất Ngọc, Anh Quốc Công như ánh sáng vụt tắt, trút hơi thở cuối cùng.
Anh Quốc Công qua đời trong những ngày khắc nghiệt nhất của mùa đông.
Khi tin từ trong nhà truyền ra, những triều thần bên ngoài và người nhà họ Tạ bật khóc thành đoàn, sắc mặt Tạ Lan Tu tái nhợt, thân hình nhỏ bé lảo đảo, ngã xuống bậc thềm.
“Ca ca…”
Khương Dao lo lắng không nhịn được mà khẽ gọi, nhưng bị Lâm Tố giữ lại, không cho động đậy.
Nữ đế bước ra khỏi phòng, trước mặt bách quan truyền chỉ, ngừng triều ba ngày để tỏ lòng thương tiếc, ban thưởng ngàn lạng bạc để lo liệu tang sự.
Khi còn sống, Anh Quốc Công nổi danh, sau khi qua đời sẽ được an táng trong Thái Miếu với danh hiệu Quốc công.
Nghe tiếng khóc xung quanh, Khương Dao lại không thể rời mắt khỏi Tạ Lan Tu, nhìn cậu được nô bộc nhà họ Tạ đỡ dậy, cô không nhịn được nói: “Cha, cha có thể buông tay ra không, con muốn tìm huynh ấy!”
Lâm Tố nói: “Người ta là con cháu họ Tạ, phải khóc tang, túc trực bên linh cữu, con qua đó làm gì, định quỳ trước quan tài của ông nội cậu ấy, cùng túc trực sao?”
“Con… con có thể an ủi huynh ấy mà…”
“Ngoài nói vài câu an ủi, con còn làm được gì? Hơn nữa người ta có cha mẹ, cần gì con phải an ủi, con không phải là gì của cậu ấy cả, đi về với ta, mấy ngày nay nhà họ Tạ bận rộn, con đừng làm phiền người ta.”
Khương Dao im lặng, không nói thêm được lời nào.
Lâm Tố thở dài, nhìn Khương Phất Ngọc bước đến bên cạnh họ, nói với cô: “Đi thôi, A Chiêu, chúng ta về cung thôi.”
Khương Dao cam chịu để cha mẹ dắt đi, nhưng không nhịn được mà bước ba bước ngoảnh lại một lần.
Cô biết Tạ Lan Tu rất buồn, muốn ở bên cạnh cậu ấy, nhưng thân phận là Công chúa, cô không thể tự hạ mình mà ở lại nhà họ Tạ lâu.
Khi đi qua cổng, Khương Dao trông thấy ánh mắt của Tạ Lan Tu hướng về phía mình, khoảnh khắc hai ánh mắt giao nhau, Tạ Lan Tu mỉm cười nhạt với cô, màn tuyết ngăn cách hai người, nụ cười của cậu dần mờ nhạt.
Tạ Lan Tu quay người vào trong nhà.
…
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/cha-my-nhan-cua-ta-hac-hoa-roi/chuong-233.html.]
Sau khi Anh Quốc Công qua đời, Khương Dao cũng được nghỉ ba ngày, Khương Phất Ngọc nhân cơ hội đón cô về nghỉ ngơi tại Cảnh Nghi Cung.
Những ngày này, tâm trạng của Khương Phất Ngọc rõ ràng không tốt, khiến tâm trạng của Lâm Tố cũng u ám.
Dù Lâm Tố không khóc, nhưng Khương Dao luôn cảm giác hắn lúc nào cũng như có nước mắt chực trào.
Khương Dao mơ hồ nhận ra điều gì, tìm thời gian hỏi Lâm Tố, “Cha, cha có quen biết Anh Quốc Công trước đây không?”
Nghe câu hỏi này, Lâm Tố sững sờ.
Khương Dao ngẩng khuôn mặt nhỏ lên, kiên nhẫn chờ đợi cha hồi lâu, ông mới động lòng một chút, khẽ vuốt ve mặt cô, nói: “A Chiêu nói đúng, khi cha bằng tuổi con bây giờ, cha đã quen biết Anh Quốc Công rồi.”
“Ngày đó, chính Anh Quốc Công đã khai sáng và dạy dỗ cha biết chữ, quan hệ của cha với Anh Quốc Công… có lẽ giống như mẹ con, ông ấy cũng xem như là thầy của cha.”
Khương Dao chớp chớp mắt, nghĩ rằng có thể được Anh Quốc Công chỉ dạy, chắc hẳn cha mẹ của Lâm Tố cũng có mối quan hệ không tệ với Anh Quốc Công.
Rốt cuộc, chỉ có mẫu thân và các cô dì công chúa của cô mới được Anh Quốc Công hạ mình dạy dỗ.
Nhưng Lâm Tố chưa bao giờ kể ông quen biết Anh Quốc Công, dù cho khi Anh Quốc Công sắp chết, ông vẫn không muốn gặp mặt ông ấy.
Nếu đã không muốn gặp mặt, vậy tại sao lại đến phủ, đứng bên ngoài viện khi ông ấy lâm chung, giữa họ rốt cuộc có ân oán gì sao?
Khương Dao thắc mắc, “Vậy tại sao cha lại không muốn gặp Anh Quốc Công?”
Khóe mắt Lâm Tố hơi đỏ, nghe câu hỏi, hắn chỉ lặng lẽ quay mắt nhìn ra cửa sổ: “Cha… khi xưa đã rời kinh thành, phụ lòng kỳ vọng của ông ấy, không có mặt mũi gặp lại.”
Nói rồi, hắn đột nhiên cầm một miếng điểm tâm, nhét vào miệng cô: “Phải rồi, tối nay A Chiêu muốn ăn gì?”
Đây là chiêu thường dùng của Lâm Tố, khi không muốn nhắc đến vấn đề nào đó, hắn sẽ chuyển chủ đề.
Khương Dao biết, Lâm Tố không muốn nhắc đến chuyện này nữa, có hỏi thêm hắn cũng không trả lời, cô biết điều mà ngậm miệng lại.
Đây là ân oán thuộc về thế hệ trước của họ, có lẽ cô sẽ mãi mãi không bao giờ biết được.
Tuy nhiên, sự thật chứng minh rằng, có một số bí mật không thể che giấu mãi.
Lâm Tố không muốn nói, nhưng tất nhiên sẽ có người sẵn lòng kể cho cô.
…
Sau hôm đó, Tạ Lan Tu gửi thư cho cô, mong cô đến Tạ phủ một chuyến.
Tang lễ của Anh Quốc Công được tổ chức đơn giản, nhà họ Tạ vốn kín đáo, không làm rầm rộ, con cháu túc trực bên linh cữu ba ngày, rồi đem ông mai táng tại phần mộ gia tộc.
Gió lạnh thổi vù vù, phố xá vắng vẻ tiêu điều.
Khi Khương Dao đến, Tạ Lan Tu mặc tang phục trắng bước ra đón.
Trời lạnh như vậy mà cậu chỉ mặc một chiếc áo mỏng, sắc mặt có chút hốc hác, mắt đầy tơ m.á.u đỏ ngầu, trông như sắp bật máu.