Cha mỹ nhân của ta hắc hoá rồi - Chương 231
Cập nhật lúc: 2025-04-22 03:57:05
Lượt xem: 52
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Tạ Lan Tu ngồi bên cạnh, lặng lẽ bóc hạt dẻ cho Khương Dao. Sau khi bổ đôi hạt dẻ, cậu đặt nó lên bếp nướng cho chín mềm, lớp vỏ chỉ cần bóc nhẹ là rơi ra, chỉ có điều vỏ ngoài bị cháy đen, bóc ra sẽ làm bẩn tay.
Khương Dao vừa nãy nói thèm ăn hạt dẻ, Tạ Lan Tu liền tình nguyện giúp cô bóc, rất nhanh cậu thành thạo kỹ năng bóc hạt dẻ, những miếng hạt dẻ nguyên vẹn xếp đầy cả một đĩa nhỏ.
Khương Dao cầm một hạt dẻ bỏ vào miệng, rồi quay sang hỏi: "Lan Tu, mai huynh có định về phủ không?"
Thân thể của Anh Quốc công không được khỏe, cứ mỗi dịp nghỉ là Tạ Lan Tu đều về phủ thăm ông.
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD ❤️ Nếu các bạn thấy bản này ở đâu ngoài Monkey thì hãy báo cho mình nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ
Thực tế, theo như kiếp trước, Anh Quốc công có lẽ cũng đã gần đến cuối đời rồi.
Tạ Lan Tu “tạch” một tiếng, điêu luyện bóc lớp vỏ hạt dẻ, đặt nó vào tay Khương Dao, mỉm cười nói: "Ngày mai sẽ về."
Khương Dao vội vàng nói: "Ta đi cùng huynh."
Đã lâu rồi cô chưa đến xem tiến độ của Tạ Lưu.
…
Nói là đi là đi, sáng hôm sau, Khương Dao theo Tạ Lan Tu cùng đến phủ họ Tạ.
Khương Dao đến xem Tạ Lưu, phát hiện rằng trong lúc không có cô giám sát, cậu ta đã hoàn thành tiến độ một cách đáng kinh ngạc.
Từng bình penicillin tinh lọc được xếp đầy căn phòng của cậu ta. Để ngăn chúng bị đông cứng, cậu ta còn nhóm lửa than để giữ nhiệt độ trong phòng.
Khương Dao tán thưởng, "Ổn nha, Học trưởng, tiến độ nhanh quá nhỉ."
Cuối cùng khi hoàn thành xong công đoạn này, quầng thâm mắt của Tạ Lưu đã phai đi, cậu ta dẫn Khương Dao đi tham quan thành quả của mình, hớn hở nói: "Đáng lẽ tôi phải nghĩ ra từ sớm, một mình làm sao làm nổi, phải nhờ người khác chứ. Giờ tôi đã là đại địa chủ, sao có thể làm trâu ngựa mãi được. Thế nên tôi nhờ mẹ tôi mua một số nô bộc về, để họ giúp tôi sản xuất penicillin, rồi tôi sẽ mang ra ngoài bán."
"Bán á?"
Tạ Lưu nói, "Đúng thế, trực tiếp mở luôn tiệm thuốc, bán cho người khác, một lượng bạc một lọ, thêm vào một ít thảo dược khác, kết hợp nhiều thứ để đặc trị ngoại thương, người dùng sẽ được thử nghiệm miễn phí trong tiệm, ai không bị dị ứng thì sẽ bán cho họ. Gần đây tôi kiếm được khối tiền đấy!"
Khương Dao lại hỏi: "Một lượng bạc một lọ, thế thì đắt quá!"
"Tâm lý người tiêu dùng đấy, không bán đắt một chút thì ai nghĩ đây là thuốc tốt. Cô" học tài chính mà, sao lại không nghĩ đến điều này?
Khương Dao vung tay nhỏ phản đối: "Tôi chỉ là đứa trẻ, đầu óc không nhanh nhạy!"
Tạ Lưu: “…”
Được rồi, quả thật cô chỉ là một đứa trẻ.
Tuổi của Khương Dao ở thời này chỉ như học sinh lớp hai.
Tạ Lưu tiếp lời: "Giờ cũng đã xác định cơ bản rồi, theo phương pháp tinh lọc của tôi, loại thuốc này có thể dùng để bôi ngoài, có khả năng ức chế viêm nhiễm nhất định. Mùa đông thì chưa rõ, nhưng vào mùa hè có thể phát huy tác dụng lớn. Nói thế này, cô có định cho tôi thêm chức tước gì không?"
Khương Dao đáp: "Yên tâm đi, tôi sẽ báo với mẫu hoàng, nếu thuốc của anh thực sự hữu dụng, chức tước không thể thiếu đâu."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/cha-my-nhan-cua-ta-hac-hoa-roi/chuong-231.html.]
Hỏi xong về penicillin, Khương Dao cũng hỏi thêm chuyện khác, "Ông nội anh sao rồi?"
Tạ Lưu không thân thiết với Anh Quốc công, mỗi ngày chỉ đến thăm và chào hỏi ông, chỉ nắm được đại khái, liền đáp: "Thầy thuốc nói là bệnh cũ, thân thể ông ấy từ lúc tôi đến đây đã như vậy rồi, mùa đông lạnh giá, bệnh tình trở nên bất ổn hơn... Có lẽ đợi mùa đông qua đi, ông ấy sẽ khỏe lại."
Tạ Lưu nói lảm nhảm một hồi, còn Khương Dao thì im lặng.
Theo quy luật tự nhiên, mùa đông lạnh giá khiến cơ thể những người yếu khó điều chỉnh, và đây cũng là thời điểm người bệnh và người già dễ mất nhất.
Có lẽ, ông ấy sẽ không qua được mùa đông này.
…
Tạ Lan Tu sau khi thăm Anh Quốc công xong, đặc biệt đến gặp Khương Dao xin phép vắng mặt. Thời gian tới cậu không thể quay lại cung.
Tình trạng của Anh Quốc công không tốt, là cháu trai, cậu phải ở lại phủ để chăm sóc.
Khương Dao an ủi: "Không sao đâu, cứ ở lại chăm sóc tổ phụ của huynh, ta sẽ đợi huynh ở trong cung."
Sau kỳ nghỉ, Thượng thư lệnh Tạ đại nhân cũng xin phép vắng mặt, về nhà chăm sóc cha.
Trong giờ học, Khương Dao không khỏi quay lại nhìn vào chiếc ghế trống phía sau, nghĩ thầm rằng có lẽ Anh Quốc công lần này thực sự bệnh nặng rồi.
Kết quả của việc lơ đãng là, "chát" một tiếng, thước trừng phạt rơi ngay trước mặt Khương Dao.
Cô giật mình, suýt nhảy dựng lên, Ngô Trác nhìn chằm chằm vào cô hỏi: "Công chúa điện hạ, vừa nãy ta nói gì?"
Khương Dao: "... A?"
Tất nhiên là cô không biết!
…
Tạ Lan Tu liên tục hơn mười ngày không thể vào cung, trong mấy ngày đó, Khương Dao liên tục bị phạt thước vào tay, đánh đến mức tay cô đỏ lên, cuối cùng Ngô Trác cũng thấy xót mà nới lỏng.
Đến cuối tháng, "Điền Mẫu Luận" của Tô Bồi Phong cũng hoàn thành, tác phẩm dày hàng chục nghìn chữ, hoàn thành sớm hơn tận hai năm so với kiếp trước.
Đương nhiên, điều này không thể thiếu sự gợi ý của Khương Dao.
Những điểm quan trọng của "Điền Mẫu Luận" kiếp trước đều được Khương Dao ghi nhớ, và kiếp này cô âm thầm gợi ý, dẫn dắt Tô Bồi Phong hoàn thành nó.
Cuối tháng, hai người cùng nhau tiến vào cung Kiến Nghi.
Khương Dao dâng lên phương pháp bào chế loại thuốc mới của Tạ Lưu, và theo cách gọi hài âm, Tạ Lưu đặt tên cho thuốc của mình là “Thanh Mai Cao”.
Còn Tô Bồi Phong thì đưa "Điền Mẫu Luận" của mình lên ngự án, trình bày các vấn đề trong chế độ thuế điền hiện nay của triều đình, hy vọng bệ hạ có thể ban hành luật mới, cải thiện đời sống dân sinh.
Khi diện kiến nữ hoàng Khương Phất Ngọc tại cung Kiến Nghi, Tô Bồi Phong hoàn toàn không có vẻ dịu dàng thường ngày, cũng không vì còn nhỏ tuổi mà rụt rè, thân hình thẳng tắp như một vị đại thần.