Cha mỹ nhân của ta hắc hoá rồi - Chương 230
Cập nhật lúc: 2025-04-22 03:57:03
Lượt xem: 51
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Tay đâu? Tay hơi khó nặn, tuyết không đứng được.”
“Bẻ cành cây thay thế là được rồi.”
Khương Dao và Tô Bồi Phong cùng cúi đầu, chăm chú đắp nặn từng chi tiết trên người tuyết.
Rất nhanh, ngũ quan của người tuyết cũng hoàn thành, Khương Dao đứng xa một chút, chiêm ngưỡng tác phẩm của mình.
Kỹ năng của hai người cũng chỉ ở mức trung bình, nên tác phẩm của họ trông khá buồn cười, nhưng vì do tự tay mình làm ra, nên cả hai đều nhìn với ánh mắt đầy tự luyến.
Khương Dao vỗ vai Tô Bồi Phong, nói: "Trông cũng không tệ lắm đúng không?"
Tô Bồi Phong gật đầu đồng ý, "Tất nhiên rồi, mũi ra mũi, mắt ra mắt, có một cái mũi và hai con mắt, trông chẳng khác gì người bình thường."
Nghe hai người nói chuyện, Thượng Quan Hàn cũng ló đầu ra từ phía sau người tuyết, nhìn ngũ quan của nó, nhưng rồi thất vọng nói: "Nhưng ta lại thấy chẳng đẹp tí nào, làm gì có người tuyết nào mà một mắt to, một mắt nhỏ, mũi lại nối liền với môi như thế này? Sao lại giống người thật được? Đâu có đẹp đâu!"
Nghe đến đây, cậu nhận ngay hai ánh nhìn “tử thần” từ hai người bạn, khiến cậu ngẩn người.
Khương Dao lặng lẽ cúi xuống, nắm một quả cầu tuyết to, chuẩn bị ném.
Nhưng Thượng Quan Hàn không bị ném, vì đúng lúc đó có một người tốt bụng đã liều mình giải cứu cậu.
Người đó chính là Tạ Lan Tu.
Tạ Lan Tu vốn đang tập trung thêm tuyết vào người tuyết, có lẽ nhận ra không khí xung quanh đột nhiên im lặng, nên cũng chen vào.
Nhưng cách chọn chủ đề của cậu không khéo lắm, vừa vào đã hỏi: "Đúng rồi, bài văn mà phu tử giao cho viết, các ngươi viết đến đâu rồi?"
Ý cậu là bài luận tám trăm chữ mà phu tử Ngô giao vào cuối buổi học, lấy câu trích trong "Thượng Thư" làm đề tài: "Không khó là hiểu, mà khó là thực hành", yêu cầu họ viết một cuộc tranh luận nhỏ về việc tri hành hợp nhất, rằng "tri" (hiểu) hay "hành" (làm) quan trọng hơn.
Nghe câu hỏi này, không khí xung quanh càng thêm nặng nề.
Thượng Quan Hàn chỉ bằng một câu nói mà đã chọc giận hai người, còn Tạ Lan Tu với một câu hỏi lại đắc tội cả ba người.
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD ❤️ Nếu các bạn thấy bản này ở đâu ngoài Monkey thì hãy báo cho mình nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ
Trong khoảnh khắc vui vẻ như thế này, làm sao lại lôi chuyện không vui ra nói chứ?
Vừa dứt lời, Khương Dao đã nhắm quả cầu tuyết vào Tạ Lan Tu, ném thẳng vào cậu.
Khi Tạ Lan Tu nhận ra điều bất thường thì đã quá muộn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/cha-my-nhan-cua-ta-hac-hoa-roi/chuong-230.html.]
Quả cầu tuyết từ trên trời rơi xuống, đập thẳng vào mặt cậu. Nụ cười ôn hòa của cậu ngay lập tức bị cái lạnh làm đông cứng, khi tuyết rơi khỏi khuôn mặt, nụ cười trên môi cậu trở nên sâu lắng, ánh mắt từ từ chuyển sang Khương Dao: "Công ~ chúa ~ điện ~ hạ ~."
…
Trận chiến bằng cầu tuyết này, một khi đã bắt đầu thì không thể dừng lại, mấy đứa nhỏ chơi đùa trong tuyết suốt cả buổi chiều, khi vào phòng, quần áo của họ đều đã bị tuyết làm ướt hết, không thể mặc lại.
Thay xong bộ đồ khô, cả bọn ngồi trong thư phòng của Khương Dao, quây quần bên bếp lửa uống trà.
Mùa đông đến, kỹ năng pha trà của Khương Dao cũng tiến bộ nhanh chóng, cô dùng mật ong và vỏ bưởi, pha cho mọi người một ấm trà mật ong bưởi nóng hổi, uống vào ai nấy đều thấy ấm áp cả người.
Mấy người bạn ngồi quanh bếp lửa, ăn hạt dẻ nướng, khoai lang nướng, cùng với các loại trái cây sấy và điểm tâm, vô cùng thích thú.
Vào dịp Đông chí, bá quan văn võ được nghỉ ngơi, ngay cả Đông Nghi Thư Viện cũng được nghỉ một kỳ nghỉ dài ba ngày.
"Cố tình cho chúng ta nghỉ, nhưng lại bắt phải viết cái bài văn tám trăm chữ kia, lão nhân kia là cố tình không muốn chúng ta được nghỉ ngơi mà!"
Có lẽ Ngô Trác cũng không ngờ rằng học trò mà hắn yêu mến nhất và dịu dàng nhất là Tô Bồi Phong lại là người mắng hắn sau lưng nhiều nhất.
Tô Bồi Phong ngoài việc học trên lớp còn phải nghiên cứu luật pháp, viết "Điền Mẫu Luận" của mình, sau khi được Khương Dao gợi ý một chút, tiến độ của cô ấy tăng vọt, gần đây cô viết bài rất nhanh, cảm hứng tuôn trào, hận không thể làm việc suốt cả mười hai canh giờ để viết cho xong, hi vọng có thể hoàn thành tác phẩm lớn của mình trước cuối năm.
Cô bận rộn đến mức kiệt sức, bất kỳ chút bài tập nào mà Ngô Trác giao cũng có thể trở thành giọt nước làm tràn ly, khiến cô phát cáu.
Có lẽ do gần đây quá mệt mỏi, Tô Bồi Phong khó có dịp thư giãn một chút, uống liền một hơi hết cốc trà, có vẻ phóng khoáng như uống rượu.
Uống xong, cô hỏi: "Mấy ngày nghỉ này mọi người định làm gì?"
Nốt ruồi đỏ trên trán của Thượng Quan Hàn, khẽ động, cậu đếm ngón tay nói: "Viết bài văn ấy chứ còn gì nữa, mỗi ngày ta chỉ viết được tối đa ba trăm chữ, tám trăm chữ thì cần ba ngày, mà kỳ nghỉ cũng chỉ có ba ngày, nếu không viết xong thì lại phải ăn đòn, vốn định về phủ nghỉ ngơi vài hôm, nhưng ở phủ ta lại chẳng viết được gì, thôi thì cứ ở lại trong cung mà viết cho xong vậy."
Yêu cầu của Ngô Trác là bài viết phải dẫn chứng từ kinh điển, ngôn từ phải lưu loát, còn phải có vần điệu, viết theo thể biền ngẫu, không được tùy tiện bôi bác cho có. Một ngày ba trăm chữ đã khiến Thượng Quan Hàn phải dốc hết sức lực rồi.
Ở Kinh thành, nhà họ Thượng Quan cũng có phủ đệ, còn không chỉ một nơi.
Cha cậu để giúp cậu đỡ nhớ nhà, đã dùng tiền bạc xây một viện giống hệt viện ở quê Giang Nam của cậu, gia nhân cũng là những người từng chăm sóc cậu lúc nhỏ. Mỗi khi cậu nhớ nhà, có thể trở về phủ để thăm.
Tô Bồi Phong vỗ vai cậu: "Yên tâm đi, lão nhân đó mắt không tốt, cậu cứ viết hai ngày rồi về phủ ở một hôm, cuối cùng nộp sáu trăm chữ, nhớ viết chữ to một chút, dùng nhiều trang giấy, nhìn qua sẽ có vẻ nhiều chữ, ông ấy sẽ không đếm từng chữ đâu."
Có thể làm vậy sao?
Khương Dao cũng thấy hứng thú: "Vậy để ta cũng thử xem?"