Cha mỹ nhân của ta hắc hoá rồi - Chương 229
Cập nhật lúc: 2025-04-22 03:57:01
Lượt xem: 63
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6KrR40O9vE
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lâm Tố ôm lấy tập công văn vừa mang từ Thượng Thư Đài đến, che ô trong tuyết và đối diện với nàng, “Ừ, xem xong bản báo cáo quân sự năm nay của bốn châu phía Bắc, các châu quận đều đã tăng quân theo lệnh, Thứ sử Sóc Châu, Từ Huy, gần đây liên tục diễn tập quân sự, nhiều lần tấu xin xuất quân, ta thấy hắn sắp không kiềm được rồi.”
Lên bậc thềm, Lâm Tố đứng bên cạnh Khương Phất Ngọc, nhẹ nhàng giũ lớp tuyết trên ô, “Bệ hạ thấy thế nào?”
Cuộc chiến ở Sóc Châu đã gần kề.
Khương Phất Ngọc ngồi trên lan can, dường như không vội vàng, “Biết là hắn sốt ruột muốn đánh, nhưng thời cơ chưa đến, bảo hắn đợi thêm đi. Nếu hắn nhàn rỗi, thì dẫn binh ra ngoài thành, săn b.ắ.n dã thú, trừ khử bọn thổ phỉ. Đám binh sĩ mới không có kinh nghiệm chiến đấu, sau này lâm trận mà khiếp sợ thì phải làm sao. Nói đến chuyện đó, công việc ở Thượng Thư Đài, chàng làm có quen không?”
Khương Phất Ngọc ngầm cho phép Lâm Tố giúp mình xử lý chính vụ. Gần đây, theo ý của Khương Phất Ngọc, Lâm Tố đã được phép ra vào Thượng Thư Đài.
“Trừ việc bị vài người đá xoáy vì chuyện hậu cung can dự vào chính sự, còn lại thì làm rất vui.”
Lâm Tố nghiêng người gần lại bên cạnh Khương Phất Ngọc, “Thế A Ngọc, nàng giao cho ta nhiều chính sự như vậy, tự mình lại ở đây trốn nhàn ngắm tuyết, có phải định dần dần giao phó cả Kinh thành cho ta, rồi đi Sóc Châu không?”
Người nhạy bén như hắn, Khương Phất Ngọc vừa mới ban cho hắn đặc quyền, hắn đã đoán được ý nghĩ trong lòng nàng.
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD ❤️ Nếu các bạn thấy bản này ở đâu ngoài Monkey thì hãy báo cho mình nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ
Nàng muốn giống như thuở thiếu thời, thân chinh ra trận, thảo phạt người Hồ.
Khương Phất Ngọc cũng không phủ nhận, “Trước đây, ta từng ở Sóc Châu suốt một năm, phần lớn tướng lĩnh bên ấy đều do ta đề bạt lên. Khi đó, ta đánh trận với người Hồ, không ai hiểu rõ tình hình Sóc Châu và cách thức của người Hồ hơn ta.”
Lâm Tố không nói gì, chỉ lặng lẽ đưa vật trong tay cho cung nữ, rồi bất ngờ từ phía sau ôm lấy nàng, dựa lên vai nàng, “Nhưng Sóc Châu ở cực Bắc, thời tiết không tốt, thân thể nàng giờ đây không còn như trước, nàng không thể đi Sóc Châu được.”
Khương Phất Ngọc bật cười, “Thân thể của ta, ta tự biết rõ. Chàng nói ta không còn như xưa, chẳng lẽ đang xem thường ta?”
“Phải không?”
Lâm Tố mỉm cười, cảm nhận độ dày của lớp áo lông hồ trong lòng mình, đoán rằng nàng đã mặc rất nhiều lớp. “Trước đây mùa đông nàng đâu có mặc nhiều như thế, cũng đâu có sợ lạnh như vậy.”
Nhiều năm qua, Khương Phất Ngọc trước tiên là bị trọng thương, sau đó gắng sức sinh ra Khương Dao, rồi sau đó bị Bạch Ân ngầm hạ độc trong nhiều năm, thân thể nàng không thể nào giống như thuở trẻ.
Nhưng Khương Phất Ngọc nghĩ rằng, nếu chỉ đến Sóc Châu để đốc quân, thì vẫn đủ sức.
Thuở trẻ, nàng chưa thể lấy lại giang sơn, đành nhìn mười chín thành rơi vào tay giặc, điều này đã trở thành nỗi tiếc nuối cả đời.
Sóc Châu, nàng nhất định phải đi.
Giang sơn, nàng nhất định phải lấy lại.
“Chàng không cần khuyên ta, ta đã bàn bạc với các tướng quân rồi, nhiều nhất là hai năm, tộc Hồ không thể trụ nổi quá hai năm. Trong thời gian đó, phiền chàng chăm sóc A Chiêu thay ta.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/cha-my-nhan-cua-ta-hac-hoa-roi/chuong-229.html.]
Lâm Tố lại im lặng.
Khi Khương Phất Ngọc tưởng rằng hắn sẽ bình thản chấp nhận sắp xếp này, thì đột nhiên người đàn ông này nắm lấy cổ áo lông của nàng, nàng hơi nhíu mày, nhưng hắn lại kéo nàng vào phòng, đóng cửa lại và ép nàng dựa vào cửa.
Tiểu cung nữ bên ngoài trợn tròn mắt, Vân Tư Tuệ vội vã bước đến, đuổi họ đi, “Đừng nhìn nữa, giải tán, giải tán hết đi.”
Ban ngày làm chuyện hoang đường như vậy có gì mà hay ho để xem?
Cánh cửa ngăn cản gió lạnh, lò sưởi trong phòng ngay lập tức khiến hai người đỏ bừng mặt vì ấm.
Khương Phất Ngọc bị động tác bất ngờ của hắn làm kinh ngạc, vừa hoàn hồn thì đối diện với gương mặt tuấn mỹ của hắn, đột nhiên rất muốn giáng cho hắn một bạt tai. Chỉ có điều nàng mặc quá nhiều, nhất thời cử động không được, chỉ có thể trừng mắt, mắng hắn: “Giữa ban ngày ban mặt, chàng định làm gì?”
Lâm Tố nghiêm túc nhìn vào mắt nàng, từng chữ từng chữ nói: “Đừng đi, được không?”
Khương Phất Ngọc không nói gì.
Người đàn ông cúi người ôm chặt lấy nàng, “Nếu nàng thật sự không an tâm, để ta đi thay nàng.”
…
Tuyết lớn rơi suốt một ngày mới dứt, sân phủ đã phủ một lớp tuyết dày.
Mèo nhỏ Phát Tài, thú cưng của Khương Dao, đã trở thành một con mèo trưởng thành, cân nặng tăng lên chóng mặt, thậm chí còn phệ má, từ một con mèo xinh xắn biến thành một con mèo trung niên xấu xí đầy phong sương.
Trời lạnh, chú mèo nhỏ bước ra cửa, duỗi người một cái, đưa móng vuốt xuống nền tuyết, kết quả vừa đặt chân xuống đã bị lạnh đến mức dựng cả lông, vội vàng chạy ngược vào, cuộn mình trong ổ lông của mình, nằm yên không nhúc nhích, hận không thể tự cuộn mình lại chặt hơn nữa.
Mấy đứa trẻ tụ tập lại, sau khi tan học ríu rít không ngừng.
Vừa thấy tuyết, chúng chẳng còn tâm trí đâu nữa, đặc biệt là Thượng Quan Hàn. Cậu sinh ra ở Giang Nam, chưa từng thấy tuyết rơi dày thế này, tan học là lập tức nhảy bổ vào tuyết xây người tuyết.
Vài tháng học cùng nhau, đám trẻ sớm đã thân nhau như anh em.
Thấy Thượng Quan Hàn muốn làm người tuyết, ba người còn lại cũng không chịu thua kém.
Hai cậu bé phụ trách đắp tuyết, hai cô bé thì chăm chút tạo hình.
Khương Dao mặc áo đông thật dày, có lẽ vì mùa đông đến nên ăn nhiều, mấy ngày nay cô bé ăn lẩu ba bữa mỗi ngày, tự ăn đến mập lên không ít. Mặc bộ áo dày, trông tròn vo như một quả cầu len nhỏ, mặt bị tuyết làm ửng hồng, cực kỳ đáng yêu.
Cô bé và Tô Bồi Phong cùng nằm bò trên người tuyết, tạo hình cho khuôn mặt. Áo choàng trắng gần như hòa vào với tuyết.
“Đắp quả cầu tuyết lên, nặn cái mũi…”