Cha mỹ nhân của ta hắc hoá rồi - Chương 210
Cập nhật lúc: 2025-04-22 03:55:31
Lượt xem: 54
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6KrR40O9vE
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Trên cánh tay của cậu ta có hai vết trầy đỏ tươi.
Tạ Lan Tu nhìn thấy, căng thẳng hỏi: “Huynh trưởng, huynh bị thương từ khi nào vậy?”
Khương Dao nhìn thoáng qua hai vết thương, hít sâu một hơi: “Không phải anh đang tự biến mình thành thỏ thí nghiệm đấy chứ?”
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD ❤️ Nếu các bạn thấy bản này ở đâu ngoài Monkey thì hãy báo cho mình nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ
Cô lắc vai cậu: “Không cần phải tự hành hạ bản thân đến vậy đâu, đàn anh à, dù anh có phát điên thì cũng không nên làm hại bản thân chứ!”
Tạ Lưu nghiến răng: “Cô tưởng tôi muốn thế sao!”
Anh đã thử nghiệm xong trên những con thỏ, kết quả khá lạc quan, vết thương của những con thỏ được bôi penicillin có tỷ lệ lành cao hơn rõ rệt, tỷ lệ tử vong cũng thấp. Anh định tiến hành thử nghiệm trên một số người.
Vậy, nên chọn ai để làm thử nghiệm bây giờ?
Ban đầu, cậu định đến dược quán để tặng miễn phí cho một số người bị thương, quan sát tốc độ hồi phục vết thương của họ. Nhưng ý chí còn sót lại trong cơ thể cậu đột nhiên nổi lên, ngay khi cậu có ý định thử nghiệm trên người, ý chí đó lập tức nhận mình làm thí nghiệm. Chưa kịp phản ứng, ý chí ấy đã điều khiển tay cậu, rạch hai vết lên cánh tay.
Tại sao lại là hai vết? Vì người đó đã quan sát cậu làm thí nghiệm nhiều lần, học được cách đối chứng và kiểm soát biến số.
Lúc đó cậu kinh ngạc vô cùng, nhìn m.á.u chảy ra, đau đớn đến mức suýt ngất xỉu.
Bị thương không thể lãng phí, tất cả đều bắt nguồn từ Khương Dao, cô phải chịu trách nhiệm: “Đây là tôi bị thương khi thí nghiệm với thỏ cho cô, cô phải coi như là tai nạn lao động.”
Khương Dao: “…”
Hóa ra đây mới là mục đích thật sự của anh ta.
Khương Dao: "Không thể nào, không thể nào. Còn đang ở chế độ nô lệ mà anh lại đòi bảo hiểm xã hội, bảo hiểm y tế nữa sao? Đầu óc anh bị lừa đá rồi hả?"
Hai người ngồi cách nhau bởi Tạ Lan Tu, nói chuyện mà chẳng hề để ý đến cậu.
Tạ Lan Tu nghe mà cau mày, sao cảm thấy thỉnh thoảng công chúa điện hạ nói chuyện nghe có gì đó kỳ lạ, cậu rất cố gắng để hiểu từng từ một, nhưng ghép lại thì chẳng hiểu nghĩa là gì.
Tuy nhiên, huynh trưởng của cậu dường như lại dễ dàng hiểu được.
Rõ ràng, công chúa điện hạ hình như đã nói điều gì đó không hay, Tạ Lưu ngay lập tức nhăn mặt: "Tư bản nhất định sẽ bị treo cổ trên cột đèn!"
Khương Dao nghĩ thầm, cô đã từng bị treo cổ rồi, sợ gì lời nói này nữa?
Nhưng dù sao Tạ Lưu cũng đã hy sinh cho công việc, Khương Dao cũng không thực sự muốn bỏ mặc cậu ta hoàn toàn, hào phóng nói: "Vậy anh nghỉ ngơi vài ngày đi, tôi sẽ lùi lại lịch trình. Sau khi ăn tiệc xong, tôi sẽ cho ngự y đến phủ của anh đưa thuốc. Trời nắng nóng thế này mà anh không băng bó vết thương đã chạy ra ngoài, lại còn ăn cay ăn thịt bò, sau này mà bị nhiễm trùng thì tôi không chịu trách nhiệm đâu."
Nghe vậy mới gọi là hợp lý.
Tạ Lưu hài lòng, kéo tay áo xuống, rồi thò đầu qua hỏi: "À này, có thể đổi cho tôi phong hiệu khác được không? Cô ban cho tôi chữ 'Mốc' thì ngoài 'xui xẻo', 'nấm mốc' ra, chẳng nghĩ được gì hay ho cả."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/cha-my-nhan-cua-ta-hac-hoa-roi/chuong-210.html.]
Có mà anh không biết mở rộng suy nghĩ, Khương Dao không chịu lép vế, phản bác: "Tước 'Mốc Quốc Công' nghe không có ý nghĩa tốt đẹp gì sao? Nghe vừa tự do vừa dân chủ! Anh không thích à?"
Anh Quốc công, Mốc Quốc công, nhà họ Tạ có thể xem như đã có đủ bộ.
Tạ Lưu: "..."
Đang nói chuyện thì Khương Dao nghe thấy một giọng nhỏ nhẹ mềm mại gọi mình: "Công chúa điện hạ!"
Cô quay đầu lại, hóa ra là Thượng Quan Hàn. Lần trước sau khi về nhà, cậu ta bị cha nhắc nhở, không dám gọi Khương Dao là "công chúa tỷ tỷ" nữa, giờ rất lễ phép gọi là "điện hạ".
Không còn được gọi là tỷ tỷ nữa, Khương Dao có chút thất vọng.
Cha của Thượng Quan Hàn bận tiếp khách, không để ý đến cậu, sau khi vào phủ thì để người hầu dẫn cậu đi chơi. Ở kinh thành, cậu chẳng quen ai cả, đứng lẻ loi giữa đám đông, không biết phải làm gì. Người duy nhất cậu từng gặp qua, đối với cậu, đã coi như là người quen.
Khi thấy Khương Dao và Tạ Lan Tu, cậu mắt ướt rưng rưng, lập tức chạy tới đây để tìm sự an ủi từ những người bạn nhỏ.
Cậu khẽ chào Khương Dao và Tạ Lan Tu: "Điện hạ, Tạ ca ca, ta ngồi ở đây được không?"
Khương Dao kéo ghế ra cho cậu và hỏi: "Huynh sao lại đến đây?"
Thượng Quan Hàn thấy cô không từ chối, trong lòng đầy biết ơn, liền ngồi ngay ngắn lên ghế.
Đôi mắt của cậu to tròn, trên má có hai vết đỏ ửng do bị nắng, trông như búp bê trong tranh, hàng mi dày thỉnh thoảng chớp chớp: "Ta đi theo cha đến đây."
Việc cha của Thượng Quan Hàn có mặt ở đây cũng là điều bình thường, dù hắn không phải quan lại nhưng từng học ở Học cung Sùng Hồ và là bạn thân của Lư Vịnh Tư.
Lư Định An chỉ có hai người con trai, trong đó có Lư Vịnh Tư.
Sau khi ngồi xuống, Thượng Quan Hàn rất im lặng. Tính cách cậu rụt rè, Khương Dao hỏi gì thì cậu đáp nấy.
Nếu Khương Dao không hỏi gì, cậu cũng ngoan ngoãn ngồi yên không nói.
Khương Dao lại hỏi: "Cha huynh định ở lại kinh thành bao lâu?"
Thượng Quan Hàn đáp: "Cái đó còn phụ thuộc vào quyết định của cha, nhưng muộn nhất sẽ là mùa thu. Trung thu là sinh nhật mẹ ta, cha chắc chắn sẽ trở về để tổ chức sinh nhật cho mẹ. Ở kinh thành có nhiều thứ mà Giang Nam không có, ta muốn mang về làm quà cho mẹ."
Khương Dao ngập ngừng, không biết có nên nói thật với cậu không.
Nghe lời Thượng Quan Hàn, xem ra cậu vẫn chưa biết mình sẽ bị bỏ lại kinh thành làm thư đồng, cậu vẫn nghĩ rằng sẽ được về nhà cùng cha.
Nghe cậu nhắc đến mẹ, Khương Dao bỗng nhớ ra rằng mẹ của Thượng Quan Hàn là người yếu đuối và sợ sệt.