Cha mỹ nhân của ta hắc hoá rồi - Chương 206
Cập nhật lúc: 2025-04-22 03:55:23
Lượt xem: 57
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Rốt cuộc, từ sau khi con mèo trắng nhỏ thời thơ ấu chết, cậu đã không nuôi thêm con vật sống nào nữa.
Cậu đặt con thỏ trở lại vào lồng, nhìn nó một lúc lâu, dù không nỡ nhưng cuối cùng cũng rời mắt: “Mang qua cho Nhị ca đi.”
...
Lâm Tố trở về vào ngày cuối tháng.
Lúc này, đã gần một tháng kể từ lần cuối cùng Khương Dao gặp hắn.
Trên đường trở về, vì muốn nhanh chóng về đến nơi, hắn vội vàng đi suốt ngày đêm, thậm chí không kịp viết thư báo ngày về.
Một đường phong trần mệt mỏi trở về Thượng Kinh, lúc đến hoàng cung, Khương Dao đang ở Cảnh Nghi Cung cùng Khương Phất Ngọc xem tấu chương.
Cô không có sức bền dồi dào như Khương Phất Ngọc, có thể nhìn tấu chương suốt thời gian dài, nên chỉ là ngồi bên cạnh làm bạn. Ngồi lâu, cô liền dựa vào ghế mà gật gù buồn ngủ.
Nghe thấy tiếng thị nữ thông báo, Khương Dao giật mình tỉnh giấc, trong chốc lát còn không dám tin vào tai mình. Khi ngước mắt lên, cha cô đã đứng trước mặt sau hơn một tháng xa cách.
Chỉ tiếc, cô chưa kịp vui mừng, ngẩng đầu lên nhìn thấy dáng vẻ của Lâm Tố, suýt chút nữa bật khóc.
Cô tuyệt vọng nói: “Cha, sao cha lại xấu đến thế này!”
Ánh nắng gay gắt ở biên giới, dù Lâm Tố đã phòng chống nắng tốt nhưng da vẫn bị rám đen một chút, nhưng không thể nói là xấu, chỉ là khí chất có chút thay đổi so với công tử môi đỏ răng trắng trước đây.
Lâm Tố trước đây là một công tử phong nhã như gió mát trăng thanh, nhưng sau khi làn da thay đổi, trông lại có chút mạnh mẽ rắn rỏi.
Chỉ là, phong cách này không hợp gu của mẹ con hai người này.
Sau khi Khương Dao nói xong, Khương Phất Ngọc cũng lộ vẻ chê bai, “Chàng rơi vào hố than sao? Sao lại biến thành bộ dạng này?”
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD ❤️ Nếu các bạn thấy bản này ở đâu ngoài Monkey thì hãy báo cho mình nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ
Lâm Tố: “…”
Bấy nhiêu ngày không gặp, hắn vượt bao khó khăn trở về, vậy mà mẹ con họ không những không vui mừng, lại còn chê bai ngoại hình của hắn, thật đau lòng.
Khương Dao nhảy xuống ghế, đi đến bên cạnh, chống cằm nhìn hắn từ trên xuống dưới, cuối cùng không thể chấp nhận nổi diện mạo hiện tại của hắn, cô đề nghị: “Cha, hay để con gọi thái y đến xem thử. Ở Thái Y Viện chắc hẳn có nhiều phương thuốc làm trắng, có thể giúp cha nhanh chóng trắng lại.”
Hắn miễn cưỡng mỉm cười, xoa cái đầu nhỏ của cô, “Trong đầu con nghĩ gì thế, A Chiêu đã nhiều ngày không gặp cha, con không nhớ cha sao?”
Anh không biết Khương Dao có nhớ mình không, nhưng Khương Phất Ngọc thì chắc chắn không nhớ chút nào.
Khi Lâm Tố không ở đây, mối quan hệ của Khương Dao và Khương Phất Ngọc ngày càng thân thiết, quả nhiên, nguyên nhân lớn nhất phá hỏng tình cảm mẹ con chính là người cha. Khương Phất Ngọc còn mong Lâm Tố về trễ một chút.
“Dĩ nhiên là nhớ cha,” nhưng Khương Dao có chút nghi hoặc, “Sao cha lại về nhanh thế?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/cha-my-nhan-cua-ta-hac-hoa-roi/chuong-206.html.]
Từ thành Cô Đài về kinh thành gần mười ngày đường, mấy hôm trước cha còn viết thư nói đang bận ở thành Cô Đài, bây giờ đã về, chắc hẳn là đi gấp không nghỉ ngơi.
Lâm Tố ngồi xuống, nhẹ nhàng nói: “A Chiêu quên rồi sao, vài ngày nữa là sinh thần của con.”
“Cha tất nhiên phải trở về.”
Sinh thần của Khương Dao vào thời điểm cuối xuân đầu hè, lúc tiết trời mưa nhiều.
Vì vậy, tên gọi thân mật của cô là “Chiêu”, mang ý nghĩa ánh nắng rực rỡ.
Khương Dao vẫn còn nhớ rõ cảnh Lâm Tố ôm cô khi cô vừa chào đời, đội mưa lớn tìm kiếm thuốc men. Nghĩ lại, lúc ấy chắc Lâm Tố rất tuyệt vọng, vợ bỏ đi không rõ sống chết, để lại một đứa con nửa sống nửa chết.
Nếu hồi đó cô không sống sót, Lâm Tố sẽ phải ăn nói thế nào với Khương Phất Ngọc?
Khương Dao còn nhỏ nên trong cung không định tổ chức yến tiệc mừng sinh thần cho cô. Cung yến cũng chỉ là hình thức, trẻ con chẳng thấy hứng thú.
Vì vậy, Lâm Tố và Khương Phất Ngọc bàn bạc quyết định đưa cô ra ngoài cung. Họ sẽ đến chùa Bán Sơn ngoài thành để cầu an.
Đối với địa điểm này, Khương Dao thấy có chút nhàm chán, ai lại đi chùa vào ngày sinh thần chứ?
Nhưng được đi chơi bên ngoài cùng cả nhà, Khương Dao vẫn rất phấn khích, coi như đi dã ngoại.
Đến ngày sinh thần, từ sáng sớm, Khương Phất Ngọc đã gọi cô dậy, kéo lên xe ngựa, cả nhà lần này đi rất kín đáo, Lâm Tố và Khương Phất Ngọc đều mặc trang phục như người thường.
Ban đầu, Lâm Tố định tìm lại chiếc váy cũ cho cô mặc, nhưng khi thay xong mới phát hiện tay áo quá chật, đồ mấy tháng trước đã không còn vừa, đành phải từ bỏ.
Dạo gần đây, Khương Dao lớn nhanh, tóc bị cháy xém cũng đã mọc dài ra, lại có thể buộc thành b.í.m trông rất xinh xắn.
Trong hai ngày từ khi về đến kinh thành, Lâm Tố không biết dùng cách nào mà đã khôi phục lại màu da, dù không trắng như tuyết như trước, nhưng ít ra trông cũng ra dáng một người bình thường.
Có mất đi mới biết trân trọng.
Thấy Lâm Tố trắng lại, Khương Dao lại sẵn lòng gần gũi cha mình hơn, trên xe ngựa cô chủ động ngồi bên cạnh, đưa miếng táo gọt sẵn đến miệng cha, “Cha ăn nhiều trái cây đi, trong đó có chất làm trắng.”
Khương Dao đương nhiên không biết cha mình đã chịu sỉ nhục lớn thế nào đêm trước.
Đêm Lâm Tố từ Sóc Châu trở về, hắn đã ở lại Cảnh Nghi Cung để báo cáo với Khương Phất Ngọc về bằng chứng mà hắn thu thập được từ thành Cô Đài.
Đêm khuya, hai người ngồi cạnh nhau, ánh đèn mờ ảo, không khí dâng trào, mọi thứ tiến triển suôn sẻ, cho đến khi... Khương Phất Ngọc nắm cằm hắn nhìn kỹ gương mặt, nhưng lại không thể tiến thêm bước nào.
Khương Phất Ngọc thở dài, đẩy hắn ra và bảo hắn sang chỗ khác nghỉ ngơi.
Người ta thường nói tắt đèn thì không thấy gì, rõ ràng là gạt người. Cảm giác đó, không vượt qua được thì không vượt qua được.
Bị đuổi ra ngoài, Lâm Tố cảm thấy lòng tự trọng của hắn bị tổn thương nghiêm trọng.