Cha mỹ nhân của ta hắc hoá rồi - Chương 201
Cập nhật lúc: 2025-04-22 03:55:12
Lượt xem: 47
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
“Khoa cử thời cổ đại còn tàn khốc hơn thi cao học, thi cao học còn bị phân đến thầy hướng dẫn rác rưởi, khoa cử sao có thể qua nổi những người thật sự mười năm đèn sách nơi cổ đại? Chẳng lẽ muốn tôi đến trường thi nuôi vi khuẩn, làm protein chắc? Hơn nữa, tôi còn yếu đuối…”
Khương Dao vốn chưa từ bỏ, đang định thuyết phục thêm, nhưng khi nghe đến “nuôi vi khuẩn” thì lập tức nghĩ đến một thứ mà cô vẫn luôn nhớ mãi: “Penicillin!”
Khương Dao hỏi: “Anh có biết làm penicillin không?”
Biết nuôi vi khuẩn, cũng là một kỹ năng tốt đấy chứ!
Đối với Khương Dao, penicillin trong tâm trí cô như ánh sáng trắng sáng chói.
Cách đây đã lâu, khi còn sống cùng Lâm Tố ở ngôi làng, cô thường đội mũ rơm, đi ra đồng nhìn những nông dân cùng làng làm việc đồng áng.
Công việc đồng áng vất vả, nông dân rất dễ bị nông cụ cắt trúng.
Vào mùa vụ bận rộn, nông dân dậy sớm về muộn, rất cực khổ, trừ khi thực sự không thể chịu nổi, nếu không sẽ không nghỉ việc chỉ vì bị thương.
Vết thương ngâm nước ruộng, vi khuẩn trong bùn đất dễ dàng xâm nhập vào vết thương, gây nhiễm trùng, khó mà khỏi.
Lâm Tố biết y thuật, dân làng khi bị thương thường đến nhờ ông băng bó, Khương Dao từng thấy những vết thương sưng tấy, chảy mủ kinh khủng, cô còn thấy có người sốt cao vì nhiễm trùng, cuối cùng mất mạng.
Khi đó, Khương Dao đã có ý định mơ hồ rằng nên nghiên cứu penicillin.
Kiến thức sinh học của cô cũng chỉ ở mức trung bình, cô chỉ biết rằng penicillin là kháng sinh, có thể kháng lại vi khuẩn.
Trong sách giáo khoa cấp ba của cô có ghi lại cách chiết xuất penicillin từ nấm mốc, không cần phòng thí nghiệm vô trùng cũng có thể chiết xuất penicillin một cách đơn giản, tuy độ tinh khiết không cao nhưng có thể dùng được là tốt rồi.
Chỉ là từ sau khi phân ban ở lớp 11, cô không học sinh học nữa, quá trình chiết xuất trong sách cũng chỉ nhớ mang máng, không thể làm được.
Trước đây, Khương Dao chỉ đơn thuần muốn dùng penicillin để chữa nhiễm trùng do vi khuẩn cho dân làng, giảm bớt đau đớn cho họ.
Nhưng bây giờ nghĩ lại, nếu có thể thực sự chế tạo ra penicillin, thì có thể dùng làm thuốc kháng viêm phổ biến, điều trị vết thương.
Thậm chí… có thể dùng trên chiến trường, ngăn ngừa nhiễm trùng vết thương cho binh sĩ.
Khương Dao biết rằng tình hình triều đình đang nguy cấp, e rằng không lâu nữa Nam Trần sẽ xuất binh để thu hồi đất cũ. Chiến tranh luôn kéo theo m.á.u đổ thịt rơi, biên cảnh điều kiện khắc nghiệt, nếu binh sĩ trọng thương mà vết thương nhiễm trùng, dù may mắn sống sót, cũng có thể để lại di chứng nghiêm trọng.
“Cái này…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/cha-my-nhan-cua-ta-hac-hoa-roi/chuong-201.html.]
Thấy Tạ Lưu do dự một chút, Khương Dao lập tức hiểu ý của cậu. Cậu chắc chắn biết làm, nhưng vì đã buông xuôi, nên không muốn làm. Cô liền nhanh chóng túm lấy cổ áo cậu, hứa hẹn: “Thời đại này thiếu nhất là những người tài về sinh học như anh, nếu anh có thể chế tạo ra penicillin, cứu giúp hàng triệu gia đình, đó sẽ là một công lao to lớn. Chỉ cần anh làm ra penicillin, tôi sẽ không cần anh thi khoa cử gì nữa, trực tiếp mở cửa hậu cho anh, phong hầu bái tướng!”
“Phong hầu bái tướng” như một loại chú ngữ, khiến tàn hồn còn sót lại trong cơ thể của Tạ Lưu dường như nhận được sự triệu hồi của linh hồn, khao khát xông ra cúi đầu trước Khương Dao.
Nhưng tàn hồn vẫn chỉ là tàn hồn, không thể điều khiển được cơ thể, chỉ có thể khiến Tạ Lưu cảm thấy khó chịu, bắt buộc Tạ Lưu phải nhanh chóng đồng ý. Cả người cậu như bị hàng ngàn cây kim đ.â.m vào, đau đến mức nước mắt rơi.
Bị hai người cuồng công việc thúc ép, Tạ Lưu còn có thể phản đối gì, chỉ đành liên tục gật đầu: “Làm, làm! Tôi làm không được sao!”
Lời vừa dứt, cả người anh như được thả lỏng.
Tạ Lưu thật sự chịu thua.
Cứ nhận lời trước, những chuyện khác tính sau.
Trong điều kiện của thời cổ đại, dù có làm ra penicillin, cũng chưa chắc có thể dùng.
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD ❤️ Nếu các bạn thấy bản này ở đâu ngoài Monkey thì hãy báo cho mình nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ
Hơn nữa, thành công trong thí nghiệm vốn dĩ là tích lũy từ hàng trăm lần thất bại, chưa chắc cậu có thể làm được, bây giờ chỉ là tạm thời ứng phó với Khương Dao.
Nghe được câu trả lời của anh, Khương Dao lập tức gọi người mang giấy bút đến, đặt trước mặt anh, “Viết, giấy trắng mực đen.”
Tạ Lưu: “…”
Không ngờ lại có chuyện như thế này.
Cậu đồng ý với Khương Dao sẽ làm penicillin, nhưng chỉ đơn giản là đồng ý, không có ý định thực sự làm cho cô.
Khương Dao không biết khi nào cha mẹ sẽ quyết định khai chiến. Hơn nữa, cô luôn cảm thấy Tạ Lưu trông có vẻ như một "chuyên gia câu giờ," không biết sẽ trì hoãn đến bao giờ mới làm xong việc, nếu kéo dài vài ba năm mới xong, thì đã quá muộn rồi, hoa vàng đã phai tàn.
Vì vậy, Khương Dao phải tìm động lực cho người này.
Tạ Lưu nhìn bút mực trước mặt, nhất thời á khẩu không biết nói gì.
Một lát sau, cậu mới nói: "Nhưng… tôi không biết chữ, tôi chưa từng luyện viết thư pháp, hoàn toàn không biết cách viết chữ bằng bút lông."
Khương Dao sai người đưa cho anh một cây bút chì than, “Dùng cái này mà viết, anh viết tiếng Anh cũng không sao, chỉ cần tôi đọc hiểu là được.”
Nói xong, cô bổ sung thêm một câu: “Lập bảng tiến độ chi tiết, chính xác đến từng ngày phải làm gì, cần vật liệu gì thì nói với tôi một tiếng, đến lúc đó tôi sẽ bảo người đi mua.”
Tạ Lưu hít sâu một hơi, "Nghiên cứu không thể làm như vậy được, tốc độ phát triển của nấm mốc còn phụ thuộc vào độ ẩm của khí hậu, hôm nay không thể đoán được ngày mai sẽ thế nào, cô muốn tôi viết bảng tiến độ, nhưng mỗi ngày có thể thay đổi vì nhiều lý do khác nhau, làm sao tôi có thể viết ra được? Tôi không viết nổi kế hoạch này."
Khương Dao thầm nghĩ, có lý lắm.