Cha mỹ nhân của ta hắc hoá rồi - Chương 200

Cập nhật lúc: 2025-04-22 03:54:32
Lượt xem: 48

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/LZgPqoVWv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Xuyên đến thế giới này đã lâu như vậy, chưa bao giờ cô nghĩ rằng sẽ có cơ hội trò chuyện về chuyên ngành đại học.

Cô nhớ lại những bài học của kiếp trước, cảm giác như đã cách xa cả một đời, cô chậm rãi nói: “Tài chính.”

“Tài chính à… tốt hơn chuyên ngành của tôi nhiều, chuyên ngành của tôi mà không học đến tiến sĩ thì không có đường ra.”

Tạ Lưu thở dài thật sâu, dù cũng chẳng biết tại sao lại nhắc đến những chuyện này sau khi xuyên không. Có lẽ thời gian cậu xuyên chưa đủ lâu, tâm trí vẫn còn lưu luyến ở kiếp trước.

Khương Dao đoán: “Anh học sinh vật đúng không?”

“Sao cô đoán được vậy?”

“Chuyên ngành bị người ta chê đến thế thì ngoài sinh, hóa, môi trường, và vật liệu thì còn gì nữa.”

Tạ Lưu: “Cảm ơn lời khen, sao cứ giống cảm giác bị đả kích nhỉ.”

Anh hít sâu một hơi: “Tôi là nghiên cứu sinh.”

Có lẽ đã lâu không có ai trò chuyện với cậu về các chủ đề liên quan đến hiện đại, nên dù câu chuyện không phải chủ đề quá cảm động, Tạ Lưu vẫn có chút xúc động, vừa nói vừa thấy mắt mình hơi cay, cậu dụi khóe mắt, gạt đi nước mắt.

Hoàn toàn không chú ý rằng Khương Dao hơi nheo mắt, nhìn câuj với vẻ mặt đầy suy tư.

Học sinh vật, còn là nghiên cứu sinh.

Dù không bằng ngành nông nghiệp nhưng vẫn là khoa học về sự sống. Ở thời đại này, bất cứ chuyên ngành nào thuộc lĩnh vực khoa học đều có thể khai quật ra một số giá trị.

Tạ Lưu còn đang nhìn lên trời ở góc 45 độ, thể hiện vẻ đau thương, buồn bã kể về cuộc sống bi thảm trước khi xuyên không.

“Thầy hướng dẫn của tôi là một người độc ác, không những bắt chúng tôi từ sáng đến tối ở phòng thí nghiệm để chăm sóc đám vi khuẩn ngu ngốc, mà còn vì ông ta đá bóng tự làm gãy xương, không cho vợ con chăm, lại keo kiệt không chịu thuê người giúp việc, nên bắt vài nam nghiên cứu sinh chúng tôi thay phiên chăm sóc trong bệnh viện, còn không trả công, sai khiến chúng tôi như trâu ngựa!”

Cậu hít mũi, “Hôm đó vừa mới hầu hạ ông ấy xong trong bệnh viện, trở về lại làm thí nghiệm suốt một ngày, sau đó nhận được tin ông ấy xuất viện và muốn họp nhóm ngay ngày hôm sau. Tôi về nhà trong trạng thái mê mệt, lại phải thức đêm đọc tài liệu… nên rạng sáng hôm đó đột quỵ mà chết.”

Nhắc đến những chuyện này, cả người cậu không kìm được mà vặn vẹo, lộ vẻ mặt dữ tợn, suýt nữa làm vỡ chiếc chén trà đang cầm, “Tôi đã là nghiên cứu sinh năm ba rồi! Năm ba rồi đấy! Chỉ còn một năm nữa thôi, chỉ một năm nữa là tôi có thể ôm lấy cuộc sống hạnh phúc của mình… Haha ai ngờ lại xuyên đến cái chỗ quỷ quái này!”

Khương Dao: “Bình tĩnh!”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/cha-my-nhan-cua-ta-hac-hoa-roi/chuong-200.html.]

Cẩn thận kẻo đổ trà lên mặt cô đấy.

Khương Dao thầm nghĩ: Rất hợp với tinh thần của nghiên cứu sinh.

Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD ❤️ Nếu các bạn thấy bản này ở đâu ngoài Monkey thì hãy báo cho mình nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ

Sinh viên đại học thì điên cuồng và tràn đầy sức mạnh, còn nghiên cứu sinh thì điên cuồng nhưng đã cạn kiệt sức lực, đang âm thầm đi đến diệt vong.

Chỉ trong khoảng khắc ngắn ngủi, cậu đã nguyền rủa thầy hướng dẫn độc ác của mình hàng vạn lần, nếu không vì bị bóc lột quá mức, thì chắc chắn cậu đã không c.h.ế.t sớm mà xuyên không đến thời đại này.

Không điện thoại, không mạng, không điều hòa, không tủ lạnh. Ở hiện đại ai mà không quen được nuông chiều. Nếu không phải xuyên đến làm công tử nhà công hầu, chất lượng cuộc sống còn chấp nhận được, thì có lẽ sự chênh lệch khủng khiếp đã khiến cậu phát điên rồi.

Tạ Lưu xoắn xít một mình trong giây lát, đột nhiên thắc mắc hỏi Khương Dao: “Nhưng tại sao cô là xuyên thai còn tôi là xuyên hồn?”

Khương Dao nghĩ, cô không chỉ xuyên không mà còn sống lại một lần. Chuyện xuyên không vốn đã trái với khoa học, ai còn nói đến logic làm gì.

Cô vỗ vai Tạ Lưu, an ủi: “Dù là xuyên thai hay xuyên hồn thì cũng không quan trọng, quan trọng là chúng ta đã đến đây, đã đến thời đại này thì hãy chấp nhận thực tại và tùy cơ ứng biến.”

“Nghĩ tích cực lên, ở đây áp lực việc làm không lớn như thời của chúng ta. Anh xem, anh học sinh vật, trước đây nếu không học hết thạc sĩ thì có ngày ngẩng mặt lên được không? Nhưng ở đây, kiến thức anh từng học dẫn đầu hàng trăm năm, muốn lập công tạo nghiệp chẳng phải dễ như trở bàn tay sao!”

“Lập công tạo nghiệp?”

Tạ Lưu bật cười lạnh lùng, cậu đã từng c.h.ế.t vì làm việc đến kiệt sức, đời này làm sao còn muốn cạnh tranh nữa.

Cậu thả lỏng tâm thái, vẻ mặt hiện rõ hai chữ “bỏ mặc,” “nằm yên ăn bám chẳng phải thoải mái hơn sao.”

Khương Dao đang chuẩn bị một tấm bánh vẽ lớn, định thuyết phục người này cống hiến cho mình lập tức trầm lặng.

Tạ Lưu nghĩ thông suốt rồi, dù sao gia đình hắn gia nghiệp cũng lớn, ở khu trung tâm Thượng Kinh mà có cả một khu nhà lớn, tài sản vô số, xuất thân quan lại, tương đương với gia đình tri thức cao.

Cậu hoàn toàn có thể ăn bám gia đình, sống sung sướng cả đời không lo thiếu thốn. Việc gì phải lập công tạo nghiệp? Chỉ cần sống an phận, đừng phá hỏng gia sản đã là tốt lắm rồi!

Nhưng vừa nói xong, linh hồn nguyên bản của cơ thể này dường như bị kích thích, lập tức bùng lên, lồng n.g.ự.c cậu như bị ngàn mũi kim đ.â.m vào, đau đến không thể thở.

Nước mắt lưng tròng, cậu quên mất rằng linh hồn của chủ nhân cũ vẫn còn đeo bám không buông, mà người đó là một “ông vua cày cuốc” thực sự. Đời trước cậu bị ép làm việc đến chết, người này còn kinh khủng hơn, tự ép mình làm việc đến mức kiệt sức mà chết.

Cậu như bị nghẹn, đ.ấ.m n.g.ự.c liên hồi, tự bào chữa: “Ở cổ đại lập công tạo nghiệp nào có dễ dàng, tôi chỉ là người nghiên cứu, đừng ép tôi, chức vị công hầu đã phong cho đại ca rồi, con đường duy nhất tôi có thể đi là khoa cử.”

Loading...