Cha mỹ nhân của ta hắc hoá rồi - Chương 20

Cập nhật lúc: 2025-04-22 03:37:16
Lượt xem: 111

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

No nê rồi, Khương Dao bắt đầu thấy buồn ngủ, ngáp liền hai cái.

Lâm Tố lấy chăn mềm quấn quanh cô, để cô gối đầu lên đệm mà nằm xuống, nhẹ nhàng vuốt mái tóc dài mềm mại của cô, “A Chiêu buồn ngủ rồi thì nằm xuống nghỉ một lát.”

Khương Dao ngẩng đầu nhìn qua khe cửa sổ, thấy cảnh vật bên ngoài lướt qua.

Họ đã ra khỏi thị trấn và đang di chuyển trên quan đạo, hướng về kinh thành.

Cô quay đầu nhìn Lâm Tố, không kìm được thở dài.

Lâm Tố là một người đàn ông hiền lành.

Hắn là người tốt bụng, không đề phòng ai, chẳng mảy may suy tính những mưu mô của thế gian. Trước đây, ở học viện của hắn có một học trò ham chơi cờ bạc, mắc nợ đến mức không trả nổi. Người đó giả vờ mẹ ốm nặng, thật sự lâm vào đường cùng, đến vay tiền Lâm Tố.

Lâm Tố đưa tiền cho ông ta mà không yêu cầu viết giấy nợ, chỉ dặn đi mua thuốc cho mẹ. Kết quả là người đó biến mất cùng với số tiền.

Lâm Tố đúng là một kẻ ngây thơ.

Khi đến kinh thành, có lẽ hắn sẽ không hiểu nổi những cuộc đấu tranh giữa các gia tộc vì lợi ích, chứ đừng nói đến việc trông cậy hắn đi tranh, c.h.é.m giết.

Kinh thành là chốn ăn thịt người, Khương Dao ngay cả bảo toàn tính mạng bản thân đã khó, huống chi là khi còn mang theo Lâm Tố, quả thực là khó càng thêm khó.

Trước đây cô chỉ có một mình, không vướng bận gì. Giờ đây, Lâm Tố cũng đến kinh thành, hắn chính là điểm yếu của cô.

Nếu ai đó nắm được điểm yếu này, chẳng khác nào nắm được tử huyệt của cô, khiến cô phải e dè trong mọi hành động.

Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD ❤️ Nếu các bạn thấy bản này ở đâu ngoài Monkey thì hãy báo cho mình nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ

Đang suy nghĩ, Lâm Tố búng nhẹ vào trán cô, “Nhỏ tuổi mà sao đã thở dài rồi?”

Cô nắm lấy tay cha, như đang hứa hẹn, giọng nói đầy nghiêm túc: “Cha, sau này A Chiêu nhất định sẽ bảo vệ cha.”

Thế gian hiểm ác, lòng người khó lường.

Dù đường đời sau này có khó khăn thế nào, cô cũng sẽ dốc hết sức bảo vệ người cha đã đối xử tốt với mình, tuyệt đối không để ông phải chịu bất công như kiếp trước.

“Đứa nhỏ ngốc này,” Lâm Tố cười, “Phải là cha bảo vệ con mới đúng chứ.”

Dưới những bức tường thành cao ngất, người dân xách theo bao lớn bao nhỏ cùng những cỗ xe ngựa đang xếp hàng vào thành.

Khương Dao chống cằm, tựa vào cửa sổ xe ngựa, ngẩng đầu ngắm nhìn bức tường thành cổ kính. Cửa thành Thượng Kinh được canh giữ rất nghiêm ngặt, trên tường thành đứng đầy binh lính mặc giáp, những người vào thành phải trình thẻ thông hành.

Khi đoàn xe của Khương Dao đến gần, lính canh giơ tay ra hiệu cho dừng lại.

Bạch Ân bước lên trước, lấy ra một tấm lệnh bài. Lính canh giật mình, vừa định quỳ xuống thì Bạch Ân giơ tay ngăn lại: “Quý nhân không muốn gây chú ý.”

Viên tướng giữ thành vội vàng nói: “Nhanh, để đoàn xe đi qua!”

Cửa thành rộng mở, Khương Dao ngồi trên xe, xuyên qua cổng dài, phía sau cánh cổng chính là thành Thượng Kinh, là kinh đô của Nam Trần Quốc.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/cha-my-nhan-cua-ta-hac-hoa-roi/chuong-20.html.]

...

Thành Thượng Kinh nằm trong vòng vây của núi non, ở trung tâm Nam Trần, là thành phố lớn nhất và cũng là sầm uất nhất.

Có thể nói đây là trung tâm chính trị và kinh tế của cả nước.

Vào thành từ cổng Nam, vừa vào sẽ thấy cảnh náo nhiệt của chợ.

Thành Thượng Kinh có bốn khu chợ lớn nằm ở bốn cổng thành Đông, Tây, Nam, Bắc.

Khu chợ phía Bắc tập trung nhiều thương nhân từ các nước khác, phần lớn bán các mặt hàng như gia vị, thịt và len từ các bộ tộc phía Tây hoặc phía Bắc, tương tự như một thị trường ngoại thương. Chợ phía Đông giống như chợ đầu mối, gần cổng Đông có bến tàu, hàng hóa được dỡ xuống từ tàu thuyền và buôn bán trực tiếp ở đây. Khu chợ phía Tây phát triển mạnh dịch vụ, từ các nhà hàng tốt nhất kinh thành, các lầu hát, kỹ viện, đến sòng bạc, tất cả đều tập trung ở đây, là nơi các quan lại quyền quý trong kinh thành thường xuyên tìm vui.

Còn chợ Nam, nơi Khương Dao đang đi qua, là khu chợ tổng hợp lớn nhất thành phố.

Từ trái cây, rau củ tươi, ngọc thạch, đồ trang sức, lụa, vải vóc, đến thuốc men, gia vị… không có thứ gì mà không thể tìm thấy ở chợ Nam.

Một khu chợ đa dạng như vậy, cả Nam Trần Quốc cũng không tìm được khu chợ thứ hai.

Kiếp trước Khương Dao vào kinh cũng đi qua cổng Nam, vừa vào thành đã bị khu chợ sầm uất này thu hút. Lần đầu tiên nhìn thấy cảnh nhộn nhịp của chợ cổ, cô như một người nông dân vừa bước vào thành phố, cứ nhìn mãi không thôi.

Cho đến khi xe ngựa rời khỏi khu chợ, cô mới tiếc nuối rời mắt.

Kiếp trước, phần lớn thời gian cô đều ở trong cung, nên dù sống ở kinh thành suốt tám năm, cô hiếm khi có cơ hội đi chợ, vì vậy, đối với cô, chợ Nam vẫn giữ nguyên sự mới lạ như lần đầu tiên.

Từ lúc vào thành, cô không kiềm chế được mà bị sự náo nhiệt thu hút, kéo rèm xe ra, thò đầu nhìn khắp nơi.

Chợ đông đúc, xe ngựa khó khăn di chuyển giữa dòng người.

Thấy Khương Dao mải mê ngắm, Lâm Tố nói với Khương Phất Ngọc: “A Ngọc, có vội về cung không?”

Khương Phất Ngọc quay đầu lại: “Huynh muốn làm gì?”

Lâm Tố nói: “Ta muốn dẫn A Chiêu xuống đi dạo một chút, ngồi xe lâu rồi, con bé cũng cần hít thở không khí.”

Lời này thật đúng ý Khương Dao.

Nghe vậy, đôi mắt Khương Dao lập tức mở to, ánh mắt mong chờ nhìn Khương Phất Ngọc.

Khương Phất Ngọc cũng không muốn phá hỏng niềm vui của hai cha con họ, thêm vào đó hôm nay thời gian vẫn còn sớm, đi dạo một chút cũng không sao.

Bà cười nói: “Đi lên phía trước tìm chỗ đỗ xe đi, miễn là A Chiêu vui là được.”

...

Xe ngựa dừng lại ở một nơi ít người, ba người xuống xe.

Khi Khương Phất Ngọc và Lâm Tố xuống xe, cả hai đều đã đội mũ có mạng che mặt.

Khương Phất Ngọc phải che mặt vì thân phận của bà không tiện để người khác nhận ra, chỉ là… Khương Dao không hiểu vì sao Lâm Tố cũng phải che mặt.

Loading...