Cha mỹ nhân của ta hắc hoá rồi - Chương 18

Cập nhật lúc: 2025-04-22 03:37:11
Lượt xem: 133

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Giọng nói phát ra từ phía sau mặt nạ lại bất ngờ trong trẻo, nghe như giọng của một thiếu niên trẻ tuổi.

Là người của Khương Phất Ngọc.

Khương Dao luôn biết rằng để giành quyền lực, Khương Phất Ngọc đã từng đào tạo một nhóm thân tín đặc biệt.

Những người này đều đã ký giao ước sinh tử, xóa bỏ danh tính, bán mạng cho Khương Phất Ngọc, trở thành tử sĩ.

Sau khi Khương Phất Ngọc đăng cơ, nhóm người này cũng được đưa vào quân đội, tiếp tục làm việc cho nàng.

Nàng đặt tên cho họ là “Dạ Nhẫn,” là thanh kiếm của thiên tử, nắm giữ trong bóng đêm, âm thầm thay nàng dọn dẹp chướng ngại.

Nói đơn giản, những người này là tay sai hoàn toàn phục tùng Khương Phất Ngọc. Hoàng đế cần thể diện, có những người không tiện giết, có những việc mờ ám không thể công khai, luôn cần người giúp nàng giải quyết.

Đặc điểm nổi bật nhất của người “Dạ Nhẫn” là áo đen như màn đêm và chiếc mặt nạ bạc trên mặt.

Thật không ngờ, Khương Phất Ngọc lại cử người của “Dạ Nhẫn” đến để giám sát cô!

Cô chỉ là một đứa trẻ nhỏ, tay chân yếu đuối, cho dù không muốn về kinh thành, chẳng lẽ cô có thể tự mình chạy trốn?

Có cần phải làm đến mức cử tử sĩ theo dõi cô không?

Khương Dao tức điên, “Tại sao lại không cho ta đi, ngươi định hạn chế tự do của ta sao?”

Hắn cúi đầu, không dám nhìn thẳng vào Khương Dao: “Thuộc hạ không dám, chỉ là phu nhân có lệnh, tiểu thư không được rời khỏi làng.”

“Ta có định ra khỏi làng đâu.”

Khương Dao chỉ về phía mấy ngôi nhà nhỏ đối diện rừng trúc, nói với hắn: “Ta chỉ muốn qua đó, trong ngôi nhà nhỏ đó là nhà của bạn ta, hôm nay ta sẽ rời làng, muốn đến chào tạm biệt họ, lẽ nào đến thế cũng không được sao?”

“Nếu ngươi không yên tâm, cứ việc theo sau.”

Nói rồi, Khương Dao bước vòng qua người hắn, tiếp tục đi tới.

Người áo đen suy nghĩ một chút, không ngăn cô nữa, trong nháy mắt đã biến mất, chỉ còn lại rừng trúc yên ắng.

Thân thủ của người này thật cao cường.

Nếu vừa nãy hắn không cố ý để lộ sơ hở, Khương Dao chắc chắn sẽ không phát hiện ra.

Khương Dao bước thêm vài bước, rồi hỏi với vào rừng trúc: “Này, ngươi tên là gì?”

Cô biết hắn ta vẫn còn ở đó.

Một lát sau, Khương Dao nghe thấy câu trả lời vọng ra từ trong rừng.

“Dạ Thập Tứ.”

Người của “Dạ Nhẫn” không có tên, chỉ có số hiệu.

Ngay cả số hiệu cũng không đặc biệt, khi người mang số hiệu đó chết, số hiệu sẽ được người khác kế thừa, giống như bị sử dụng lại.

“Thập Tứ?”

Khương Dao lẩm bẩm số hiệu này, chợt nghĩ đến điều gì đó.

Thập Tứ… liệu có phải người đó không?

Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD ❤️ Nếu các bạn thấy bản này ở đâu ngoài Monkey thì hãy báo cho mình nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/cha-my-nhan-cua-ta-hac-hoa-roi/chuong-18.html.]

Khương Dao đi một mạch đến trước sân nhỏ của nhà họ Trần, lễ phép đứng ngoài hàng rào và gọi vào: “Trần thúc, Trần di, tỷ tỷ, có ai ở nhà không?”

Nhà họ Trần có bốn người, gồm cha mẹ và hai cô con gái, sống trong sân nhỏ có hàng rào này.

Cô gọi hai tiếng, rồi một cái đầu thò ra từ trong sân.

Trần Nhu dò xét nhìn cô qua hàng rào, “A Chiêu phải không?”

Khương Dao thấy vẻ mặt của Trần Nhu hơi kỳ lạ, “Tiểu Trần tỷ, có chuyện gì vậy?”

“Hôm qua có mấy người đến đây, họ đưa cho mỗi người trong làng một thỏi bạc, dặn chúng ta mấy ngày này không được ra ngoài, sợ làm phiền quý nhân,” Trần Nhu nói. “A Chiêu à, khách quý đến nhà muội rốt cuộc là ai vậy?”

Khương Dao bất giác giật mình.

Khó trách cả ngày nay cánh đồng vắng tanh, thì ra là do các ngôi làng xung quanh đã bị phong tỏa, cấm mọi người ra ngoài trong thời gian Khương Phất Ngọc đến thăm.

Cô hít sâu một hơi, một lần nữa cảm thán trước sức mạnh của hoàng quyền.

Hoàng đế xuất hành, dân phải tránh đường.

Trần Nhu không muốn ra ngoài, Khương Dao đành đứng ngoài hàng rào trò chuyện với cô, “Tiểu Trần tỷ tỷ, hôm nay ta đến để tạm biệt tỷ, hôm nay ta phải rời khỏi đây rồi.”

“Hả?” Từ trong sân vang lên tiếng kinh ngạc. “Sao đột ngột vậy? Muội đi đâu? Lâm lang quân có đi cùng không?”

“Có, cha muội đi cùng với muội.”

Khương Dao nhìn lên bầu trời, “Đi đến một nơi rất xa, có thể sau này sẽ không có cơ hội quay lại.”

...

Khi về đến nhà, Lâm Tố đã đóng gói xong một phần hành lý.

Lần này, Lâm Tố cũng phải đi, hắn là người rất khó từ bỏ những thứ gắn bó, mọi quần áo trong nhà, búp bê của Khương Dao, thậm chí cả chén trà, hắn cũng không nỡ bỏ lại mà muốn mang theo hết.

Khương Phất Ngọc sai các nữ quan đến giúp hắn đóng gói, xếp vào các thùng và chất lên xe.

Sau khi dọn dẹp trong nhà, còn lại khu vườn rau bên ngoài.

Mảnh đất trồng rau này do một tay Lâm Tố chăm chút kỹ lưỡng, trồng đủ loại rau dưa xen kẽ. Từ phòng Khương Dao có thể nhìn ra vườn, cô thường thấy cha mình làm việc trong vườn.

Lâm Tố còn trồng hoa gần cửa sổ phòng Khương Dao, mùa xuân có hoa cẩm tú cầu, mùa hè là hoa hồng và sơn trà, mùa thu là hoa quế và hoa cúc nhỏ, suốt bốn mùa, hoa nở không ngừng.

Đáng tiếc là sau khi họ rời đi, mảnh đất này sẽ không còn người chăm sóc, sẽ nhanh chóng bị bỏ hoang, cỏ dại sẽ mọc lên.

Lâm Tố hái hết rau đã lớn, gói vào túi để mang theo, hắn nói trên đường đi có thể ghé các trạm nghỉ để nấu ăn.

Những cây chưa lớn hết, hắn không nỡ hái, đành để chúng lại đây.

Dù sắp rời đi, hắn vẫn quen tay xới đất, nhổ cỏ, bắt sâu, để những cây con còn lại có thể tiếp tục phát triển tốt hơn.

Lâm Tố hái những quả cà chua chín đỏ trên cây, rửa sạch bằng nước giếng rồi gói lại bằng khăn, đưa cho Khương Dao.

“A Chiêu, cầm lấy.”

Những quả này có thể ăn trên đường đi.

Khương Dao nhìn những quả cà chua nhỏ trong tay, trong đầu lại hiện lên ký ức của kiếp trước.

Kiếp trước, trước khi cô rời đi, Lâm Tố cũng gói tất cả những quả cà chua, cả chín lẫn chưa chín, để cô mang theo.

Loading...