Cha mỹ nhân của ta hắc hoá rồi - Chương 176
Cập nhật lúc: 2025-04-22 03:53:07
Lượt xem: 43
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Có lẽ, Khương Triều không thể ngờ cô lại cứng đầu đến vậy, nhất quyết không chịu khai nhận, hắn dồn nén cơn giận trong lòng, dần biến việc *trân tá* cô thành cách để hắn xả giận, chút hận thù không đạt được ý muốn chuyển thành sự giận dữ trút lên Khương Dao, coi cô như trò tiêu khiển.
Thanh sắt nung đỏ trong tay hắn gần như đ.â.m vào tim cô, cơ thể bị thương khiến ánh mắt của Khương Dao dần trở nên mơ hồ. Trước mắt tối dần, cô gần như không nhìn rõ thứ gì, bên tai vang lên tiếng gào điên cuồng của Khương Triều: “Ngươi thừa nhận ta là cha ngươi khó đến vậy sao? Khó đến vậy sao?”
Khương Dao khinh bỉ. Khương Triều mà cũng muốn so với cha ruột của cô, hắn xứng sao?
Trên thế gian này, cô chỉ thừa nhận Lâm Tố là người cha duy nhất.
Bắt cô gọi Khương Triều là cha, còn khó hơn bắt cô ký tên nhận tội.
Không biết đã bao lâu trôi qua, khi sắp mất đi ý thức, một thùng nước lạnh dội xuống, Khương Dao lập tức tỉnh lại đôi chút.
Cơn đau tê tái trên tứ chi khiến cô run rẩy dữ dội hơn, cô đã nghiến răng, ép bản thân không kêu một tiếng, nhưng lúc này, cuối cùng cô cũng không chịu được mà hít vào một hơi sâu.
Có lẽ Khương Triều đã mệt hoặc không muốn tiếp tục lãng phí thời gian, hắn ra hiệu cho người kéo Khương Dao ra ngoài.
Trong ngục có bố trí thầy thuốc, mỗi lần *trân tá* xong, Khương Triều đều gọi thầy thuốc đến kiểm tra cho Khương Dao, băng bó cầm m.á.u sơ qua, để đảm bảo cô không c.h.ế.t đi, có thể tiếp tục bị tra khảo sau này.
Thực ra, lúc mới vào thiên lao, sau lần bị *trân tá* đầu tiên, Khương Dao thực sự đã nghĩ đến việc tìm cái chết.
Cô đã đập đầu vào góc tường, cố gắng tự kết liễu, khiến đầu đập đến rách toạc, nhưng lại bị đám lính gác cứu về.
Khi đó cô nghĩ, c.h.ế.t đi sẽ không phải chịu đựng những hình phạt không hồi kết này, c.h.ế.t rồi, chúng sẽ không thể ép cô nhận tội.
Nhưng sau đó, khi nghĩ đến việc những kẻ hại mình vẫn còn sống, cô không thể nhắm mắt mà c.h.ế.t được.
Cô phải sống, dù có đau đớn đến đâu, cô cũng phải sống, cô quyết tâm kiên nhẫn chịu đựng, xem ai sẽ là người sống sót đến cuối cùng.
Nhưng đáng tiếc, kéo dài lâu ngày, Lý gia cuối cùng cũng mất kiên nhẫn, họ sẽ không cho phép Khương Dao sống mãi để làm chướng mắt họ.
Vì cô vẫn không chịu ký nhận tội, sự tồn tại của cô trở nên vô nghĩa.
Đêm Khương Dao bị g.i.ế.c là một đêm trăng sáng.
Khi ấy, trong ngục tĩnh mịch, đám lính gác đang ngủ gật, Khương Dao kiệt sức dựa vào tường.
Trong giấc ngủ mơ màng, cô chợt bị tiếng mở cửa đánh thức, mắt mở to. Dựa vào ánh trăng từ cửa sổ cao và ánh lửa yếu ớt từ xa, Khương Dao lờ mờ thấy một người đứng trước cửa sắt, tay cầm một dải lụa trắng.
Cô theo bản năng lùi lại, đưa tay chạm vào đống rơm.
Hôm trước, Thượng Quan Hàn ghé thăm thiên lao, trước khi rời đi đã lén nhét vào tay cô một con d.a.o găm nhỏ, cô lén giấu vào đống rơm, nếu ai có ý định xấu với cô…cô sẽ…
Tuy nhiên, ngay sau đó, người lính gác mặc áo đen không nhúc nhích, mở bàn tay, một khối ngọc bội trắng hiện ra, tua rua đung đưa.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/cha-my-nhan-cua-ta-hac-hoa-roi/chuong-176.html.]
Khương Dao đã quen nhìn trong bóng tối, dưới ánh trăng, thấy khối ngọc phát sáng đó, đó là một khối ngọc phỉ thúy màu xanh, có họa tiết hoa hợp hoan.
Nhận ra ngọc bội, lòng cô chùng xuống, tay giấu sau đống rơm nắm chặt rồi lại buông ra.
Cô không tin nổi tiến lên hai bước, vươn tay chạm vào ngọc bội ấy.
Dù đã xa nhà nhiều năm, nhưng cô vẫn nhớ rõ khối ngọc bội màu xanh mà Lâm Tố luôn giữ trong hộp.
Hắn rất ít khi cất giữ thứ gì cẩn thận như thế, giống như khối ngọc bội này, thậm chí sợ cô làm hỏng, hắn cònn không cho cô nhìn quá lâu.
Khi còn nhỏ, Khương Dao từng tò mò, đã năn nỉ và làm nũng để được nhìn qua, nhưng chỉ được ngắm nó dưới sự giám sát chặt chẽ của cha.
Khi ấy, cô chỉ đơn giản là muốn xem thử vật quý mà cha yêu thích là như thế nào. Khi nhìn thấy rồi, cô nghĩ nó cũng chỉ bình thường, nhưng lại ghi nhớ rất rõ họa tiết trên ngọc bội.
Khối ngọc mà người lính gác kia đang cầm, từ chất ngọc, màu sắc cho đến họa tiết, hoàn toàn giống với khối ngọc cô từng thấy lúc nhỏ.
Nếu họ không từng gặp Lâm Tố, làm sao họ có thể có khối ngọc này để đe dọa cô?
Đôi bàn tay đầy vết thương của Khương Dao nâng niu khối ngọc, m.á.u vương lên ngọc xanh. So với thời thơ ấu, lần này gặp lại, mọi thứ đã thay đổi đến mức không còn nhận ra.
Khương Dao bật khóc, nước mắt làm trôi đi lớp m.á.u bẩn trên mặt, rơi xuống khối ngọc bội.
Tên lính gác cầm dải lụa trắng quấn quanh cổ nàng từng vòng, từng vòng, siết chặt lại, cảm giác nghẹt thở dần xuất hiện.
Xô hiểu vì sao đêm nay họ chỉ phái một tên lính gầy yếu vào để xử lý cô.
Những vật quý mà Lâm Tố cất giữ, rất ít khi lọt vào tay kẻ khác.
Bọn chúng đã tìm được cha cô từ khi nào?
Cha cô vẫn ổn chứ?
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD ❤️ Nếu các bạn thấy bản này ở đâu ngoài Monkey thì hãy báo cho mình nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ
Nhưng cô không còn nhiều thời gian để suy nghĩ thêm về những điều đó nữa.
Cô không phản kháng, cũng không dám phản kháng.
Dù lòng không cam, nhưng cô đành bất lực.
Cô không muốn c.h.ế.t ở nơi này, nhưng lại càng sợ rằng Lâm Tố sẽ bị liên lụy vì cô.
Rơi vào tay Lý gia, chỉ cần cô còn sống, họ chắc chắn sẽ không để cha cô yên.
Trong vòng dây lụa trắng, cô cảm nhận không khí đang cạn kiệt, đầu đau nhói vì thiếu oxy, mọi thứ dần trở thành một dòng ánh sáng cuốn đi khỏi thế giới của cô, và cùng với đó, sinh mạng của cô cũng dần lụi tàn.
Khương Dao đã trải qua đủ thất bại trong cuộc đời này. Cô nghĩ rằng nếu mình phải chết, thì cứ để cô c.h.ế.t đi. Chỉ cần có thể dùng mạng sống này đổi lấy một tia hy vọng, bảo vệ cha mình... như vậy là đủ rồi.