Cha mỹ nhân của ta hắc hoá rồi - Chương 160

Cập nhật lúc: 2025-04-22 03:51:33
Lượt xem: 51

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ngày thường Lâm Tố đã quen với hình ảnh nghịch ngợm của con, nay khi thấy con buồn bã, lại không biết phải làm gì, nhìn gương mặt nhỏ hơi biến dạng do gối lên chăn, hắn bỗng chốc không biết nói gì, chỉ vô thức đưa tay ra, vuốt nhẹ phần má hơi phồng lên của con.

Khương Dao ngây ngốc nhìn tay Lâm Tố đưa ra, một lát sau, cô bé lên tiếng: “Cha, mẹ, con sai rồi.”

Các cung nữ đều lui ra, trong phòng chỉ còn lại ba người.

Giọng nói trẻ con vốn trong trẻo của Khương Dao giờ hơi khàn khàn, nghe là biết cổ họng chưa lành hẳn.

Khương Dao vốn giỏi làm nũng, ngay cả lúc nhận lỗi cũng khiến người khác cảm thấy thương xót.

Nghe những lời này, mắt Khương Phất Ngọc lộ vẻ xúc động, động tác của Lâm Tố cũng khựng lại.

Lâm Tố thở dài: “A Chiêu…”

Khương Dao cúi đầu, mắt đẫm lệ, “Con không nên chạy vào đó, khiến cha mẹ lo lắng, cha còn vì cứu con mà bị thương, con liên lụy cha, xin lỗi, từ nay con sẽ không chạy lung tung nữa, cũng không làm chuyện khiến cha mẹ lo lắng.”

Dù lúc nói những lời này, cô bé không nhìn vào mắt Lâm Tố, nhưng lại rất nghiêm túc, như đang hứa hẹn.

Cô bé thực sự đã nhận ra sai lầm của mình.

Lâm Tố thả tay ra, từ việc véo má cô bé chuyển sang xoa nhẹ lên đầu, vuốt mấy sợi tóc rối trên đỉnh đầu cô bé, nhẹ nhàng vuốt phẳng lại.

Thực ra, khi phát hiện Khương Dao biến mất hôm nay, trong đầu hắn đã thoáng qua những ý nghĩ tồi tệ nhất.

Khi cưỡi ngựa lao ra khỏi thành, trong lòng hắn chỉ nghĩ rằng, nếu có thể đưa Khương Dao trở về, lần này hắn tuyệt đối sẽ không nương tay, sẽ bắt cô bé phải đứng phạt từ sáng đến tối, nhất định phải cho cô một bài học nhớ đời.

Hắn vốn phản đối việc dạy con bằng roi vọt, nhưng lúc đó trong lòng hắn nóng như lửa đốt, thật sự cảm thấy phải mạnh tay quất vài roi lên lòng bàn tay cô bé, hoặc dùng cây roi nhỏ quất mấy cái để cô bé biết đau, về sau sẽ không tái phạm nữa.

Anh còn định thu lại lệnh bài ra vào cung của cô bé, cho người theo sát cô bé, phòng ngừa xảy ra chuyện tương tự.

Nhưng thực sự, khi ôm cô bé chạy ra khỏi biển lửa, lúc đó cô hôn mê không tỉnh, hắn thậm chí không dám thăm dò hơi thở của cô, sợ rằng cô thật sự không còn nữa, lúc đó hắn nghĩ rằng, chỉ cần cô bình an vô sự, sống tốt là đủ rồi. Cho dù sau này cô có nghịch ngợm đến mấy, hắn cũng không bao giờ tức giận với cô nữa.

Giờ đây, khi Khương Dao đứng trước mặt mình, nghiêm túc nhận lỗi, Lâm Tố nghĩ, mọi thứ đều không còn quan trọng nữa.

Đừng nói đến việc đánh hay phạt để răn đe, hắn còn chẳng muốn trách mắng cô bé.

Hắn cúi đầu nhìn vào đôi mắt của Khương Dao, lòng dần bình tĩnh trở lại.

“A Chiêu, cha chưa từng nghĩ rằng con là gánh nặng cho cha. Cha cảm thấy, hôm nay có thể cứu được con, đó là may mắn của cha.”

Khương Dao ngẩn người, đột nhiên nhận ra rằng lời của Lâm Tố rất giống lời Hòa Thanh vừa nói với cô bé.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/cha-my-nhan-cua-ta-hac-hoa-roi/chuong-160.html.]

Hòa Thanh nói rằng, các thị vệ ngầm hy sinh vì cô là lẽ đương nhiên.

Còn Lâm Tố nói, cứu được cô bé là vận may của ông.

Hòa Thanh bọn họ phục vụ vì cô là công chúa Nam Trần, còn Lâm Tố… vì Lâm Tố là cha của cô, ông cứu cô là xuất phát từ bản năng.

Khương Dao cúi đầu, chạm nhẹ cằm lên chăn.

Cô bé nghĩ, đời này dù có làm trâu làm ngựa, cũng không thể nào báo đáp hết ân tình của Lâm Tố.

Lâm Tố thu tay lại, tiếp tục nói: “Chuyện hôm nay, không thể hoàn toàn trách A Chiêu, tối nay là sinh nhật của thái hậu, cha và mẹ hôm nay chỉ tập trung ở điện Quỳnh Hoa, đã sơ suất trong việc trông coi A Chiêu, để người khác có cơ hội lợi dụng và dẫn dụ A Chiêu ra ngoài thành.”

Thực sự mà nói, kế hoạch này chắc hẳn đã được sắp đặt từ lúc chén trà Thất Tàng Hoa được đưa lên bàn.

Dùng Thất Tàng Hoa thu hút sự chú ý của hắn và Khương Phất Ngọc, khiến phía bên Khương Dao bị lộ sơ hở.

Tính cách của Khương Dao vốn bốc đồng và nóng nảy, Khương Triều còn đích thân tới tửu lâu, miếng mồi lớn như vậy đủ để dụ cô ra ngoài thành.

Hơn nữa, tối nay hắn và Khương Phất Ngọc đều mải tranh cãi trong cung Cảnh Nghi, cả hai không hề nhận ra đối phương còn có một kế hoạch dự phòng, đ.â.m thẳng vào điểm yếu nhất trong trái tim của họ.

Khương Dao chính là tử huyệt của họ, một khi cô bé gặp chuyện, hắn dám chắc rằng cả hắn và Khương Phất Ngọc đều sẽ mất đi lý trí.

A Chiêu vẫn còn là một đứa trẻ, những sai sót mà người lớn họ không nhận ra, tại sao lại trách lên đầu một đứa trẻ?

Thực sự mà nói, nếu ai đó có lỗi với ai, thì chính hắn và Khương Phất Ngọc phải nói lời xin lỗi với A Chiêu mới đúng. Dù gì, là cha mẹ, hắn hiểu rõ tính cách của Khương Dao, đáng lẽ hắn nên dự liệu trước điều này.

Nếu hắn không uống chén trà đó, hoặc nếu Khương Phất Ngọc cẩn thận hơn một chút, phái người trông chừng Phượng Nghi cung, quan tâm tới Khương Dao nhiều hơn, thì đã không đến nỗi dẫn đến cục diện ngày hôm nay.

Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD ❤️ Nếu các bạn thấy bản này ở đâu ngoài Monkey thì hãy báo cho mình nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ

Khương Dao cất lời: “Nhưng con…”

“A Chiêu đang điều tra vụ án Sùng Hồ, tối nay dù nguy hiểm, nhưng A Chiêu cũng đã bắt được hung thủ, thế là đã rất giỏi rồi.” Hắn dịu dàng ngắt lời cô bé, “Cha đợi ngày A Chiêu minh oan cho cha.”

Giọng hắn vốn dĩ đã mềm mại, vì bị thương mà nghe càng dịu dàng hơn.

Tối nay, dù Khương Dao phải trả giá không ít, nhưng thực sự cô bé đã bắt được Khương Triều.

Khương Dao hít hít mũi, “Vết thương của cha…”

“Cha không sao…” Lâm Tố vừa mở miệng, bỗng nhiên ho sặc sụa.

Khương Phất Ngọc cầm chiếc chăn mỏng trên giường đắp lên người Lâm Tố, thay hawns trả lời: “Cha không sao, chỉ bị khói làm sặc thôi, A Chiêu không cần lo lắng, sẽ hồi phục nhanh thôi.”

Loading...