Cha mỹ nhân của ta hắc hoá rồi - Chương 159

Cập nhật lúc: 2025-04-22 03:51:31
Lượt xem: 66

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/Vt6cHAxjv

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Bà cảm thấy công chúa điện hạ hình như đã trở nên trầm ổn hơn trước nhiều.

Khương Phất Ngọc đang bôi thuốc cho Lâm Tố.

Ngự y đã cắt áo dài màu trắng của hắn, để lộ ra tấm lưng trần, ngự y nhìn mà cũng phải giật mình.

Không ai ngờ rằng trên người vị công tử này lại có chi chít những vết sẹo cũ đan xen nhau.

Lâm Tố bình thường không bao giờ mặc đồ hở quá nhiều, thậm chí tay áo cũng không dám vén quá khuỷu tay, chỉ sợ người khác phát hiện ra những vết sẹo trên người mình.

Hắn học võ từ nhỏ, trên người hắn, phần lớn chỗ bị áo che lại đều là vết thương mới đè lên vết thương cũ.

Hắn đã sớm quen với việc giao tiếp bằng đao kiếm.

Lúc này, trên lưng hắn có một vết thương dài nhuốm máu, nhìn vào chỉ thấy đỏ tươi

Phần vai hắn bị bỏng rộp toàn bộ, không còn một mảng da lành lặn, huyết nhục mơ hồ, nhìn mà ghê người, xung quanh da còn nổi bọt máu.

Xà nhà bị cháy sập xuống, đổ trúng người hắn, đã tạo thành vết thương lớn này.

Sau khi ngự y xử lý xong vết thương, phần bôi thuốc còn lại giao cho Khương Phất Ngọc.

Khương Phất Ngọc mím chặt môi, cầm một chai thuốc bằng ngọc trắng nhẹ nhàng lắc lên lưng hắn, đó là thuốc bôi ngoài da mà ngự y kê, có thể giúp vết thương đông m.á.u và ngăn ngừa sẹo.

Bột trắng rơi lên, hòa cùng với máu, Lâm Tố nắm chặt thành giường, im lặng không nói.

“Có đau không?”

Khương Phất Ngọc hỏi.

Nàng có thể cảm nhận được, khi thuốc ngấm vào m.á.u thịt của Lâm Tố, trên trán hắn bắt đầu lấm tấm mồ hôi lạnh.

Thuốc bắt đầu có tác dụng, dường như rất đau.

Khương Phất Ngọc bảo người đưa khăn tay tới, lau mồ hôi trên trán hắn, “Nếu đau thì chàng cứ khóc ra đi.”

Ngoài vết thương trên lưng này, trên người Lâm Tố chỉ còn hai vết thương nhỏ bằng móng tay. Khinh công của hắn vốn rất cao cường, có thể né tránh linh hoạt ngọn lửa bốc lên, nếu không đến mức bất khả kháng, hắn sẽ không để bị xà nhà đổ trúng.

Hắn làm vậy là để bảo vệ Khương Dao.

Nếu không có Lâm Tố cản lại, xà nhà này đã đè thẳng vào đầu Khương Dao.

Nhưng với Lâm Tố, chỉ cần cứu được Khương Dao, hắn đau thế nào cũng đáng giá.

Nước mắt đảo quanh hốc mắt Lâm Tố, nhưng không rơi xuống.

Lâm Tố lắc đầu, ra hiệu rằng mình vẫn ổn, rồi quay sang hỏi: “A Chiêu sao rồi?”

“Tình hình của A Chiêu tốt hơn chàng,” để an ủi hắn, Khương Phất Ngọc cố tình nói nhẹ về vết thương của Khương Dao, “Nhờ có chàng đến cứu kịp thời, A Chiêu chỉ bị hoảng sợ chút thôi, chỉ cần uống thuốc và tĩnh dưỡng là được, chỉ là vết thương trên trán, là do bị mảnh gạch vỡ b.ắ.n cắt trúng, hơi sâu, sau này về chàng phải giục cô bé bôi thuốc cho tốt, nếu không sẽ để lại sẹo.”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/cha-my-nhan-cua-ta-hac-hoa-roi/chuong-159.html.]

“Chàng cũng vậy, mấy ngày này đừng di chuyển nhiều, ngự y nói chàng nên nằm yên tĩnh dưỡng, nếu không vết thương rất dễ bị rách.”

Nói xong, chai thuốc đầu tiên cũng đã được rắc xong.

Khương Phất Ngọc lại lấy ra một chai khác.

Không bao lâu, mấy loại bột thuốc đã được bôi đều, Khương Phất Ngọc cầm băng gạc, quấn quanh người hắn từng vòng, nàng cảm giác như bản thân quay về năm xưa, khi cả hai bị truy sát, chỉ có thể ở bên ngoài hoặc vào trong nhà trọ nghỉ tạm, vào ban đêm dưới ánh nến mờ mịt, nàng cũng từng bôi thuốc băng bó cho hắn.

Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD ❤️ Nếu các bạn thấy bản này ở đâu ngoài Monkey thì hãy báo cho mình nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ

Băng bó xong, nàng tiện tay buộc một cái nơ bướm, nói thêm: “Hay chàng nằm sấp ngủ một lúc đi, còn hơn một canh giờ nữa là tới buổi triều sớm, tranh thủ lúc còn thời gian, hãy nghỉ ngơi đi.”

Mới trúng độc Thất Tàng Hoa xong lại bị thương, Khương Phất Ngọc sợ Lâm Tố không chịu nổi.

Lâm Tố chưa kịp trả lời, chỉ tiện tay kéo chiếc áo sạch bên cạnh phủ lên người.

Đúng lúc này, Bạch Ân từ bên ngoài bước vào bẩm báo: “Bệ hạ, lang quân, điện hạ đang đợi bên ngoài.”

“A Chiêu tỉnh rồi?”

Cả hai đều ngạc nhiên, Khương Phất Ngọc đặt lại tất cả chai thuốc vào hộp thuốc, tiện thể bảo người dọn dẹp bộ đồ ướt đẫm m.á.u bên cạnh, hỏi: “Con bé đợi lâu chưa?”

“Điện hạ đứng bên ngoài phòng đã vài khắc rồi,” Bạch Ân đáp, “Thần thấy bệ hạ đang bôi thuốc cho lang quân, không tiện quấy rầy, nên bây giờ mới báo.”

Vài khắc?

Lâm Tố tỏ vẻ nghi hoặc, Khương Dao vốn không phải đứa trẻ nhu thuận nghe lời, hắn và Khương Phất Ngọc đã chiều chuộng cô bé đến vô phép vô tắc, hôm nay sao cô lại có thể yên lặng đứng chờ bên ngoài lâu đến vậy?

Không hợp lý.

Đây là Phượng Nghi cung, nơi mà Khương Dao có thể tự do đi lại, với tính cách không hợp với Bạch Ân của cô, lẽ ra cô đã phải lớn tiếng xông vào từ lâu.

Khương Phất Ngọc nói: “Mau cho con bé vào đi.”

Bên ngoài gió lớn, sợ đứng lâu không tốt cho sức khỏe cô bé.

Gương mặt đen nhẻm của Khương Dao đã được các cung nữ lau sạch sẽ, vết thương trên đầu cũng được băng lại lần nữa, băng trắng che khuất hàng chân mày, chỉ để lộ đôi mắt to tròn đen nhánh.

Cô bé mặc bộ đồ ngủ màu trắng tinh, mái tóc đen buông xuống làm gương mặt cô bé trông có chút nhợt nhạt do mất máu.

Sau khi Bạch Ân bẩm báo, cô bé rón rén đẩy cửa vào, ló đầu ra từ sau bức bình phong bằng ngọc, nhìn cha mẹ ngồi trên giường, có chút chần chừ, một lát sau mới rón rén tiến lại gần.

Lâm Tố dường như nhận ra, Khương Dao hôm nay có chút khác lạ.

Nhưng dù tâm lý mạnh mẽ đến đâu, sau khi trải qua chuyện này, chắc chắn trong lòng cô bé sẽ để lại bóng ma.

Khương Dao trong lòng chắc chắn không thoải mái.

Lâm Tố vẫy tay, “A Chiêu lại đây.”

Khương Dao lúc này mới bước nhanh đến bên giường.

Cô bé nhìn Lâm Tố, rồi lại nhìn Khương Phất Ngọc, không nói gì ngay lập tức, mà gối đầu lên chăn, ngẩng đầu nhìn cả hai, trông như một chú mèo con buồn bã.

Loading...