Cha mỹ nhân của ta hắc hoá rồi - Chương 158
Cập nhật lúc: 2025-04-22 03:51:29
Lượt xem: 56
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Cô muốn tự mình chứng kiến mưu đồ của hắn bị vạch trần. Chính vì vậy, cảm xúc lấn át lý trí, cô không nghĩ ngợi gì mà để người dẫn mình lao lên.
Ở thế giới này, cái giá của thất bại quá lớn.
Chính vì sự sơ suất của cô mà Lâm Tố bị trọng thương, kéo theo cả ám vệ dưới quyền cũng bị tổn hại nghiêm trọng.
Cô biết, câu “xin lỗi” này có lẽ không nên nói với Hòa Thanh, mà phải dành cho những người đã khuất, nhưng lúc này người cô có thể nhìn thấy chỉ có Hòa Thanh.
“Điện hạ.”
Cảm nhận được tâm trạng của Khương Dao đang sa sút, Hòa Thanh không biết có nên nhắc nhở cô hay không.
Hòa Thanh hiểu rõ rằng, với tư cách là thuộc hạ, không nên nhiều lời với chủ nhân, nhưng suy nghĩ một hồi, cuối cùng vẫn không kiềm chế được mà mở miệng: “Điện hạ thật ra không cần cảm thấy áy náy vì chúng thần. Những người của Dạ Nhẫn,trước khi đến đây đều là những kẻ không còn đường lui, là chủ nhân đã cứu chúng thần từ cửa tử, lại còn giúp an bài tốt đẹp cho gia đình, người thân của chúng thần. Mạng chúng thần đã bán cho chủ nhân, sứ mệnh cả đời chúng thần là không ngừng hy sinh vì chủ nhân, cho đến khi sự sống chấm dứt.”
Khương Dao sững sờ, ngẩng đầu nhìn hắn.
Giọng nói của Hòa Thanh thanh thoát như gió, đôi mắt sáng như những vì sao, “Khi bệ hạ giao chúng thần cho điện hạ, chúng thần đã trở thành một lưỡi d.a.o trong tay điện hạ. Là người cầm đao, điện hạ chỉ cần quan tâm đến việc chúng thần có thể hoàn thành tốt nhiệm vụ hay không, có thể bảo vệ được điện hạ hay không, còn về phần chúng thần có tổn thương gì hay không, không nằm trong phạm vi lo nghĩ của điện hạ.”
Nói đến đây, Hòa Thanh bất chợt nhấc vạt áo, quỳ một chân xuống, đó là tư thế thần phục, “Chúng thần vốn dĩ không thể so sánh với ‘người bình thường’, dù là vì bảo vệ điện hạ mà chết, hay vì sai lầm của điện hạ mà chết, hoặc đến một ngày nào đó điện hạ nghi ngờ chúng thần, cho rằng chúng thần trở thành mối đe dọa, yêu cầu chúng thần tutu ngay lập tức, chúng thần cũng sẽ lập tức tuân lệnh, không hề từ chối.”
Khi hắn quỳ xuống, dáng người cố ý đặt thấp hơn Khương Dao, để cô có thể từ ngẩng đầu, chuyển sang cúi nhìn xuống hắn.
“Điện hạ không cần nói lời xin lỗi, điện hạ là công chúa cao quý, còn chúng thần mạng như cỏ rác, c.h.ế.t vì điện hạ là bổn phận của chúng thần.”
Khương Dao trầm ngâm.
Những con số mà Hòa Thanh nhắc đến, trước đây cũng từng là những sinh mạng, có lẽ cũng là những người thân thiết của Hòa Thanh.
Nhưng hắn lại nói ra một cách nhẹ nhàng đến vậy.
Có lẽ với thân phận công chúa Nam Trần của cô, rất nhiều người đương nhiên phải c.h.ế.t vì cô.
Ngay cả Hòa Thanh cũng cảm thấy việc hy sinh vì cô là lẽ dĩ nhiên, họ thậm chí còn coi đó là vinh dự.
Kiếp trước, Hòa Thanh cũng đã c.h.ế.t vì cô.
Không chỉ có Hòa Thanh, kiếp trước Khương Dao còn có rất nhiều người như Hòa Thanh, người nhà họ Tạ, Tạ Tri Chỉ, và cả Tạ Lan Tu…
Nhưng nếu hôm nay cô cẩn trọng thêm một chút, thực ra những người này đều không cần phải chết.
Kiếp trước cũng vậy, nếu cô có thể sớm nhận ra âm mưu kia, mọi người đều sẽ sống tốt.
Nhưng kiếp trước cô không bảo vệ được Tạ gia, kiếp này lại vì sai lầm của mình mà khiến người bên cạnh bị thương.
Cô đã sống lại một kiếp, nhưng vẫn giống như kiếp trước, ngu ngốc không hiểu gì.
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD ❤️ Nếu các bạn thấy bản này ở đâu ngoài Monkey thì hãy báo cho mình nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/cha-my-nhan-cua-ta-hac-hoa-roi/chuong-158.html.]
Bốc đồng tự chuốc lấy hậu quả, ngu dốt thiếu hiểu biết.
Cô dựa vào đâu để những người này trung thành với mình? Cô có tư cách gì để cha xông vào biển lửa cứu cô?
Chỉ vì may mắn sinh ra là một công chúa sao?
Cô không kiềm chế được mà tự hỏi liệu bản thân có thực sự xứng đáng với thân phận công chúa Nam Trần này không?
Hòa Thanh đợi rất lâu, không thấy cô mở miệng, lo sợ cô nghĩ quẩn, liền bổ sung thêm: “Dù điện hạ không theo chúng thần xuất cung, không cùng chúng thần vào tửu trang, thì với thân phận thuộc hạ, chúng thần cũng phải xông vào đó thay điện hạ. Điện hạ cũng biết, tửu trang thực sự có vấn đề, phải không? Dù điện hạ không có mặt, người của chúng thần đột nhập vào đó, Tương Dương Vương cũng sẽ kích nổ thuốc nổ thôi, quyền mưu đấu đá, kết nối chặt chẽ, tất yếu phải có thương vong.”
“Huống chi, Tương Dương Vương nhắm vào điện hạ, nếu điện hạ không theo chúng thần đến đó, Tương Dương Vương e rằng sẽ không nán lại lâu đến vậy, thuộc hạ cũng không có cơ hội bắt giữ hắn. Những chuyện này đã xảy ra rồi, không thể cứu vãn, sao điện hạ phải mãi bận lòng?”
Khương Dao nhắm mắt, giọt nước mắt cuối cùng lăn qua khóe mắt, gặp gió liền nhanh chóng kết thành vệt.
Cô đứng một mình trong gió rất lâu, đến khi bị thổi đến mức có chút choáng váng, cô mới mở miệng.
“Hòa Thanh…”
“Thuộc hạ có mặt.”
“Mang tất cả những gì ta đã chuẩn bị trong thư phòng ra, ngày mai ta sẽ dùng, và cả người đó… cũng đưa đến đây.”
Tiếng thở dài nhẹ nhàng của cô vang lên trong gió.
…
Tạm biệt Hòa Thanh xong, Khương Dao lau khô nước mắt, bước về phía tẩm cung của Lâm Tố.
Từ xa, cô đã thấy Bạch Ân đứng canh bên ngoài.
“Bạch đại nhân,” Khương Dao gật đầu nói, “có thể cho ta vào gặp phụ quân không?”
Bạch Ân có chút bất ngờ, hôm nay Khương Dao lại nghiêm túc gọi bà là “Bạch đại nhân”, chứ không gọi thẳng tên.
Bà có chút nghi ngờ không biết hôm nay mặt trời có mọc từ hướng Tây không nữa.
Quả nhiên, Bạch Ân đưa tay ngăn lại, “Bệ hạ và lang quân đang bàn chuyện, điện hạ xin chờ một lát.”
Bạch Ân vốn nghĩ rằng cô bé này sẽ kêu gào đòi xông thẳng vào trong, nhưng cô lại không làm thế, chỉ yên lặng nói: “Được.”
“Ta sẽ chờ.”
Rồi cô thực sự ngoan ngoãn đứng dưới hành lang, nhìn chăm chú vào đôi giày thêu của mình, khoanh tay chờ đợi.
Bạch Ân im lặng.