Cha mỹ nhân của ta hắc hoá rồi - Chương 157
Cập nhật lúc: 2025-04-22 03:51:27
Lượt xem: 58
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6KrR40O9vE
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Cô lại nhớ đến hình ảnh ai đó chạy về phía mình trong biển lửa trước khi ngất đi.
Người đó cởi áo khoác ướt đẫm quấn lấy cô, ôm cô thật chặt, mái nhà đổ xuống, đập vào lưng người đó. Ngọn lửa như muốn nuốt chửng cả 2 người họ, nhưng người đó vẫn lấy thân mình che chở, bảo vệ cô khỏi ngọn lửa.
Khương Dao bặm môi, tầm nhìn mờ dần.
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD ❤️ Nếu các bạn thấy bản này ở đâu ngoài Monkey thì hãy báo cho mình nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ
Nếu không có Lâm Tố, chắc giờ cô đã c.h.ế.t rồi.
Thấy cô bé rơi nước mắt, Lâm Xuân giật mình. Vội trấn an, "Điện hạ, người đừng khóc…"
Khương Dao nắm chặt tay, rồi thả ra.
Cô đứng dậy, Lâm Xuân nhanh chóng giúp cô mang giày, chỉ thấy cô bé rơi nước mắt mà không nói một lời, chạy thẳng ra ngoài.
Cô lảo đảo bước qua sân, xuyên qua khoảng sân trung tâm.
Trong bóng tối, bóng tre rải rác khắp sân.
Cô như muốn tìm Lâm Tố, nhưng đi đến sân thì lại nhìn thấy Hòa Thanh, liền dừng lại.
"Điện hạ."
Hòa Thanh vừa áp giải Khương Triều đến Cảnh Nghi cung trở về, Khương Phất Ngọc đã phái quân lính canh giữ. Hắn vừa về đến lại thấy cô bé nhỏ nhắn mặc áo khoác đang đi lang thang, gió thổi tung tóc và áo choàng của cô.
Khương Dao dừng lại, nuốt khan, cố gắng nói cho lưu loát.
Cô nhớ ra một việc.
Cô muốn hỏi, nhưng lại không dám, sợ phải biết câu trả lời.
Do dự một lúc, cô vẫn hỏi: "Hòa Thanh, chuyện lần này, vì ta mà bao nhiêu người đã mất mạng ?"
Hòa Thanh khựng lại.
Cô nhớ đến ám vệ đã đẩy mình ra trong biển lửa. Khương Dao may mắn, có người vì cô mà nhảy vào núi đao biển lửa, có người cha bất chấp mọi thứ để cứu cô, cô thoát được kiếp này.
Nhưng những người khác, liệu có bao nhiêu người chạy thoát được?
Thấy Hòa Thanh im lặng, Khương Dao cương quyết: "Nói cho ta biết."
Chắc chắn họ đã tính được số người thương vong, Hòa Thanh nhất định biết.
Hòa Thanh cuối cùng cũng chậm rãi nói: "Điện hạ, vụ nổ tại tửu trang đã xảy ra. Chúng thần trong địa đạo truy đuổi Vương gia Tương Dương, mười mấy người đều không bị tổn thất gì. Tuy nhiên, khi ấy, trong Đông Sương phòng cùng điện hạ có mười hai người, chỉ có một người thoát ra từ cửa sổ, số người bị thương nặng do liên lụy từ vụ nổ là hơn ba mươi người, sau đó vì hỏa hoạn mà xông vào Sương phòng cứu điện hạ mà thiệt mạng là mười người."
Khương Dao há miệng, nhưng không thể nói nên lời.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/cha-my-nhan-cua-ta-hac-hoa-roi/chuong-157.html.]
Ưu điểm của Khương Dao là "một lần vấp, một lần rút kinh nghiệm", nhưng nhược điểm của cô cũng là chỉ "học một lần, rút một lần", không hơn.
Kiếp trước cô bị hạ độc, từ đó lần nào ăn cũng mang theo kim bạc để thử độc.
Lần trước có người đặt rắn và bò cạp trong giường của cô, cô liền học cách bắt rắn, bắt bò cạp từ người nuôi chúng.
Khương Triều từng đẩy cô xuống hồ, từ đó cô luôn có thị vệ bên cạnh, tránh xa hồ nước và các nơi cao, không để bản thân đi một mình.
Vì từng bị tổn thương bởi những lời đàm tiếu, cô khi Lâm Tố bị vu oan hãm hại, cô đã sớm nhận ra để giúp ông minh oan.
Cô cứ như người làm bài chăm chỉ, liên tục ôn lại những bài đã học, nỗ lực học cách tránh những sai lầm trước đây.
Nhưng khi gặp dạng bài mới, cô lại bối rối. Trước những mưu toan chưa từng trải qua, không thể lường trước, cô lúng túng và bế tắc.
Giống như cô không biết rằng hôm nay Khương Triều sẽ tự mình bày ra một cạm bẫy để dụ cô vào tửu trang.
Cho đến khi chất nổ được kích hoạt, cô mới chợt nhận ra — thì ra cuộc đời này còn có thể chơi như vậy.
Cô từng nghĩ rằng đã sống thêm một kiếp, trải qua nhiều cách g.i.ế.c người, đã hiểu rõ mọi thủ đoạn.
Nhưng khi đối thủ dùng những cách mới để hại cô, cô vẫn bị động, ngăn không nổi.
Cô vẫn nghĩ rằng mình đã sống ở thế giới này được mười sáu năm, sống trong hoàng cung này tám năm, nên đã có thể quen thuộc với các quy tắc tranh quyền đoạt lợi ở đây. Nhưng thực tế, trong thâm tâm, cô vẫn là một con người hiện đại, tất cả tư duy của cô vẫn còn dừng lại ở thế giới ban đầu đó.
Ở thời đại trước đây, cô có thể ứng phó dễ dàng với mọi biến cố trong cuộc sống, các mối quan hệ xã hội, nhờ vào năng lực của mình, cô đã sắp xếp mọi thứ đâu vào đấy, gọn gàng ngăn nắp.
Cô đã nghĩ cô cũng có chút thông minh, nhưng hoá ra chỉ là trong thế giới kia.
Ở trong hoàng cung này, cô vẫn quá ngu xuẩn.
Gió đêm lạnh buốt như chính lòng cô lúc này. Cô nghĩ, Lâm Tố ngày nào cũng khen cô thông minh lanh lợi, quả thật đó là do ánh mắt thiên vị của một người cha dành cho con gái mà thôi.
Ngộ tính của cô kém cỏi như vậy, làm sao có thể được coi là thông minh?
Hoá ra những lời các triều thần nói về cô ở kiếp trước mới là chính xác, công chúa ngu dốt, đức không xứng vị.
Nếu không phải vậy, cô cũng đâu để bị Chu Duy Minh lừa gạt suốt hai năm trời, mãi đến khi Tạ Lan Tu đến bên cạnh cô mới phát hiện ra điều khác thường.
“Xin lỗi…”
Hòa Thanh đứng trong gió chờ Khương Dao đã lâu, chỉ nghe cô gái nhỏ cô đơn mở miệng: “Ta không nghĩ bên trong lại có thuốc nổ.”
Khương Dao chưa bao giờ nghĩ đến khả năng này, dù gì đó cũng là một hầm rượu, cất giữ hàng trăm hũ chất dễ cháy, thậm chí cả một đốm lửa nhỏ cũng phải kiểm soát chặt chẽ.
Nếu chúng đã đặt thuốc nổ ở đó, rủi ro là quá lớn, chỉ cần sơ suất, lửa bén lên,, họ sẽ làm cả tửu trang phát nổ trước cả ngày Khương Dao đến. Dù có ý định hãm hại cô, cũng không thể dùng phương pháp mãnh liệt đến vậy.
Khương Dao thực sự căm ghét Khương Triều, Khương Triều chính là cội nguồn cơn ác mộng của cô.
Cô quá muốn tự tay phá tan ác mộng này, vì vậy mới nhất quyết truy đuổi đến cùng.