Cha mỹ nhân của ta hắc hoá rồi - Chương 155

Cập nhật lúc: 2025-04-22 03:51:23
Lượt xem: 47

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Những cuốn sổ sách được gửi đến thư phòng của cô, và cả người trong Tuý Tiên Lâu luôn vô tình hoặc cố ý nhắc về loại rượu mà Vân Nương đã uống trước khi chết.

Chẳng trách Khương Dao luôn cảm thấy vụ án này vào tay mình tiến triển một cách thuận lợi đáng ngờ, hóa ra là có người cố tình dẫn dắt cô.

Cô đã bị lòng căm hận đối với Khương Triều che mờ mắt, một lòng muốn điều tra ra Khương Triều, mà không nhận ra rằng chính hắn đã sắp đặt mọi thứ xung quanh mình.

Có lẽ đây chính là sự thật của vụ án Sùng Hồ. Người đó sẵn sàng đưa sự thật đến trước mặt cô, nhưng nếu cô muốn làm rõ vụ án, cô phải trả giá. Cái giá ấy chính là tính mạng của cô.

Khương Dao gắng sức đứng dậy từ dưới đất, bò lết về phía trước, cô vẫn nhớ lối ra lúc đến.

Cô phải ra ngoài!

Cô không thể chết, tuyệt đối không thể chết!

Cô tuyệt đối không thể c.h.ế.t ở đây!

Nhưng nhiệt độ xung quanh không ngừng tăng lên, toàn thân cô cũng nóng rát đáng sợ, cái nóng gần như làm cô mất đi lý trí, khói đen dày đặc khiến cô không thể thở nổi, tầm nhìn trước mắt tối dần, gần như không còn nhìn thấy đường đi.

Cấu trúc bằng gỗ của căn nhà vốn không chịu nổi sự thiêu đốt, dưới ngọn lửa, từng cột kèo lần lượt sụp đổ.

Khương Dao nằm bẹp xuống đất, trơ mắt nhìn con đường phía trước bị thanh xà ngang sập xuống chặn ngang.

Tiếng nứt vỡ vang lên, cây cột trên đỉnh đầu rơi xuống.

Trong tuyệt vọng, Khương Dao nghe thấy một tiếng động trầm thấp.

Trong khoảnh khắc mơ màng, cô cảm nhận được một luồng hơi lạnh tràn đến.

A Chiêu, A Chiêu.

Hãy mau tỉnh lại…

Khương Dao nghe thấy có người đang lo lắng gọi tên cô, còn mạnh tay bấm vào huyệt nhân trung của cô.

Đầu óc cô mơ hồ, tai như bị bịt lại, tất cả âm thanh đều như bị chắn bởi một bức tường dày.

Cơ thể cô như đang ở giữa biển sâu, chầm chậm chìm xuống, những âm thanh ấy tựa như vô số bàn tay nâng đỡ, kéo cô lên trên.

Cuối cùng, âm thanh từ xa trở nên gần gũi và rõ ràng.

Khi mở mắt, cô nhận ra mình đang nằm trên bãi cỏ, quần áo ướt sũng. Cách đó không xa, đám cháy dữ dội bốc lên, khói đen dày đặc, tro tàn từ gỗ cháy rơi xuống như những bông tuyết.

Dù cố gắng cứu hỏa thế nào cũng không ngăn được ngọn lửa lan rộng, mọi nỗ lực đều vô ích.

Những người lính cứu hỏa đã kiệt sức, ngồi gục một bên nhìn ngọn lửa thiêu rụi toàn bộ căn nhà.

"A Chiêu tỉnh rồi!"

"A Chiêu không sao chứ?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/cha-my-nhan-cua-ta-hac-hoa-roi/chuong-155.html.]

Giọng nói vui mừng vang lên, khi cô vừa mở mắt, hình ảnh đầu tiên cô nhìn thấy là khuôn mặt lo lắng của Lâm Tố và Khương Phất Ngọc.

Thấy cô tỉnh lại, cả hai đều nhẹ nhõm.

Khương Dao cố ngồi dậy nhưng nhận ra cơ thể mệt mỏi vô lực, có lẽ vụ nổ vừa rồi đã gây ra nội thương, tất cả cơ bắp trên cơ thể đều đau nhức.

Cô há miệng dịnh nói chuyện, nhưng khói đã làm họng cô bị kích thích, vừa động đậy là muốn ho, cổ họng đau như bị lửa thiêu đốt.

"A Chiêu."

Mặt cả 2 đều biến sắc, vội vã tranh nhau đỡ cô, nhưng không ai có thể hoàn toàn ôm cô vào lòng, khiến cô cảm thấy bản thân như bị chia cắt, cuối cùng mỗi người chỉ có thể dùng một tay đỡ cô ngồi dậy.

Nhìn thấy cô tỉnh, Lâm Tố xúc động rơi nước mắt, giọng nghẹn ngào: "A Chiêu, A Chiêu…"

Hắn không thể nói thêm gì, chỉ biết gọi tên cô lặp đi lặp lại.

Cánh tay ôm cô vẫn còn run rẩy, chỉ chút nữa thôi, chỉ một chút nữa, nếu hắn phát hiện trễ một chút, nếu đến muộn một chút, Khương Dao có lẽ đã bị mắc kẹt trong biển lửa mãi mãi.

Chỉ một sai lầm nhỏ, con gái của hắn suýt phải chịu số phận đoản mệnh như kiếp trước, thậm chí còn sớm hơn.

Khương Dao vừa tỉnh, đầu óc vẫn còn mơ hồ, đây là lần đầu tiên cô thấy nét mặt của hai người họ tràn đầy cảm xúc như vậy.

Nếu vừa rồi lúc chạy đến, Khương Phất Ngọc vẫn còn giữ được sự bình tĩnh, thì Lâm Tố đã lao vào biển lửa để cứu cô, khuôn mặt trắng trẻo giờ bị khói bám đen như than, đôi mắt ngập tràn tơ máu, hốc mắt đỏ hoe. Đôi mắt ấy… không phải là do khóc mà do bị khói hun.

Trong trí nhớ của cô, Lâm Tố luôn là người chỉnh chu, nhưng hôm nay lại trở nên nhếch nhác thế này.

Đầu óc còn chưa tỉnh táo, cô đã thấy thương cho cha. Cô đưa tay chạm vào gương mặt đen sạm của cha, đôi mắt cay cay, muốn gọi cha nhưng cổ họng khô rát, không thể phát ra âm thanh, chỉ làm một động tác khẽ gọi "cha" bằng khẩu hình.

Nhìn thấy cô không thể nói, nước mắt Lâm Tố lại chực trào, hắn lắc đầu, "A Chiêu, đừng cố nói."

"Lúc nãy cha con đã lao vào biển lửa để cứu con ra."

Đôi mắt của Khương Phất Ngọc đã đỏ, trong lòng vẫn không kìm được hoảng sợ.

Khi nàng chạy đến, nhà đã sụp đổ một phần, nghe tin Lâm Tố xông vào cứu Khương Dao, lý trí nàng hoàn toàn mất kiểm soát, cũng muốn lao vào theo.

Tiêu Độ sơ suất để Lâm Tố vào trong, lần này đã nhớ kỹ bài học, thấy Khương Phất Ngọc cũng muốn lao vào, tim hắn ta thót lên tận cổ. Cả hai vợ chồng này đúng là, thật giống nhau, không ai quan tâm đến sự sống c.h.ế.t của mình.

Lập tức hắn ra lệnh cho lính giữ chặt Khương Phất Ngọc.

Không ai ngờ rằng một nữ đế lại có sức mạnh đến vậy, đến năm sáu người cũng không thể giữ nàng lại.

Cho đến khi thấy Lâm Tố ôm cô con gái hôn mê bước ra, mọi người mới dám thả nàng ra.

Khương Phất Ngọc lảo đảo chạy đến trước mặt Lâm Tố để nhận lấy Khương Dao. Cả hai đối mặt nhau, nhưng không ai dám chạm vào Khương Dao.

Cuối cùng, Khương Phất Ngọc lấy can đảm, run rẩy đưa tay đặt lên cổ cô bé, đến khi cảm nhận nhịp đập còn ổn định, nàng mới lần đầu tiên trong đời cảm nhận được cảm giác như được hồi sinh từ cõi chết.

Nàng khuỵu xuống, hạnh phúc đến phát khóc.

Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD ❤️ Nếu các bạn thấy bản này ở đâu ngoài Monkey thì hãy báo cho mình nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ

Loading...