Cha mỹ nhân của ta hắc hoá rồi - Chương 154

Cập nhật lúc: 2025-04-22 03:51:21
Lượt xem: 52

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Ngoài Khương Triều, trong phòng còn một giọng cười phụ họa, "Chỉ là lo lắng cho điện hạ thôi, dạo gần đây tình hình căng thẳng, nha đầu kia ngày nào cũng sai người quanh quẩn bên ngoài tửu quán trong thành, điện hạ đột nhiên đến, liệu có..."

Khương Triều cười lạnh nói: "Tối nay trong cung có yến tiệc, nha đầu đó bận lo cho mình còn không xong, làm sao có thời gian canh giữ ở đây? Ngươi mang sổ sách mua bán dược liệu gần đây ra cho ta xem!"

"Điện hạ đợi một chút, ta sẽ đi ngay…"

Lòng Khương Dao chợt thót lên, hóa ra bọn họ biết cô phái người canh giữ tửu quán sao?

Khương Dao lắng nghe ở góc tường một lúc, vốn dĩ còn muốn bắt thêm thông tin từ cuộc đối thoại của họ.

Nhưng nghe một lúc, đột nhiên nhận ra giọng của hai người bên trong dường như dừng lại đột ngột, một đoạn dài không còn nghe thấy tiếng nói.

Cô chợt ý thức được điều không ổn, "Vào trong!"

Giọng nói trong trẻo của cô gái cất lên, ám vệ lập tức xông vào, chỉ thấy nến vẫn cháy nhưng người đã đi đâu mất, những người vừa nói chuyện ở đây như thể bốc hơi biến mất, không thấy bóng dáng.

Ám vệ canh giữ ngoài cửa sổ đồng thời phá cửa sổ lao vào, một nhóm người nhìn vào căn phòng trống rỗng, nhìn nhau không nói nên lời.

Vẫn là Hòa Thanh có kinh nghiệm, ánh mắt chú ý đến một chum rượu lớn đặt ở góc phòng, anh đặt cô gái trong tay xuống, bước lên hai bước, mở nắp gỗ, đáy chum rượu dường như lóe lên một tia sáng, rồi lại chìm vào bóng tối.

Cầm đèn soi, quả nhiên thấy đáy của chum rượu đã bị khoét rỗng, hiện ra một lối đi bí mật.

"Điện hạ, bọn chúng ở đây!"

Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD ❤️ Nếu các bạn thấy bản này ở đâu ngoài Monkey thì hãy báo cho mình nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ

Khương Dao lập tức nói: "Mau đuổi theo, bọn chúng chưa đi xa được đâu!"

"Hòa Thanh, ngươi đi đi! Tuyệt đối không thể để chúng chạy thoát, bắt sống là tốt nhất, dù chỉ là xác chết…"

Cô cắn răng: "Dù là xác chết, cũng không được để chúng rời đi!"

Lời vừa dứt, Hòa Thanh dẫn vài ám vệ nhảy xuống địa đạo.

Chỉ còn một chút nữa thôi...

Khương Dao thầm nghĩ, không biết từ khi nào bọn chúng nhận ra bị bao vây?

Nhưng trong lúc toàn bộ sự chú ý của Khương Dao đều tập trung vào địa đạo, một điều còn kinh khủng hơn xảy ra.

"Điện hạ!..."

Khương Dao đột nhiên nghe thấy tiếng ám vệ bên cạnh kêu lên đầy hoảng sợ, rồi thấy người đó lao về phía mình, một lực đẩy mạnh mẽ khiến cô bị đẩy từ trong phòng ra ngoài cửa.

Cô còn chưa kịp phản ứng lại chuyện gì xảy ra, thì ngay lúc rơi xuống đất, "ầm" một tiếng, tiếng nổ lớn vang lên, tiếng động lớn như có thể làm vỡ màng nhĩ.

Khương Dao nằm bẹp trên mặt đất, tứ chi đau nhức, đầu óc trống rỗng, quay đầu lại nhìn, chỉ thấy căn phòng vừa rồi cô đứng đã sụp đổ, thay vào đó là ngọn lửa cháy rực, bóng dáng ám vệ đẩy cô ra đã bị ngọn lửa nhấn chìm.

Là... thuốc nổ...

Khương Dao cố gắng đứng dậy, nhưng chưa kịp đứng vững, một đợt sóng xung kích khác lại ập đến, quật cô ngã xuống đất.

Kho chứa rượu bên cạnh cũng phát nổ, từng chum rượu vỡ tung.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/cha-my-nhan-cua-ta-hac-hoa-roi/chuong-154.html.]

Khương Dao đột nhiên cảm thấy trán đau nhức, có chất lỏng ấm nóng chảy xuống, cô cố mở mắt, m.á.u tươi nhuộm đỏ tầm nhìn của cô, là mảnh sứ vỡ từ vụ nổ b.ắ.n tới, rạch qua trán, tạo thành một vết thương lớn.

Sau vụ nổ, rượu tràn ra khắp nơi, lửa lập tức bén lên, nhanh chóng lan ra xung quanh như lũ, căn phòng vốn tối tăm, giờ đây sáng rực như ban ngày.

Lâm Tố dẫn người đến nơi, chỉ thấy những căn nhà đã bị ngọn lửa nuốt chửng.

Hắn nhảy xuống ngựa, nhìn ngọn lửa cuồn cuộn, tim đập loạn nhịp.

Chậm một bước rồi, vẫn là chậm một bước...

Cả người hắn run rẩy, dường như chưa từng trải qua nỗi sợ hãi nào lớn đến thế trong đời.

Hắn thầm cầu nguyện trong lòng, mong rằng A Chiêu không có ở bên trong.

Nhưng mọi việc không như ý muốn, một ám vệ vừa rồi đứng canh bên cửa sổ cũng bị nổ đến nửa thân đầy máu, nhìn thấy Lâm Tố đến, quỳ xuống đau đớn nói: "Chủ tử, điện hạ, điện hạ vừa vào trong, điện hạ vẫn còn ở trong đó, có... thuốc nổ..."

Lời này như sét đánh ngang tai, khiến hai chân Lâm Tố mềm nhũn, quỳ sụp xuống đất, nhìn thấy thân thể huyết nhục mơ hồ của người kia, suýt nữa thì ngất đi.

Ở bên ngoài còn bị nổ thành như thế này, nếu A Chiêu ở trong đó...

Hắn không dám nghĩ đến.

Tiêu Độ dẫn kỵ binh đến theo sau Lâm Tố, thấy lửa bốc cháy, lập tức ra lệnh: "Dập lửa, mau dập lửa!"

"Giếng nước ở đâu?"

Kỵ binh nhanh chóng tìm thấy giếng nước, từng người xách từng xô nước, cố gắng cứu lấy ngọn lửa dữ dội.

Nhưng đây vốn là hầm rượu, một khi bắt lửa thì khó mà dập tắt, lửa bùng lên dữ dội, số nước này chẳng khác nào muối bỏ bể.

Không được...

Phải dập lửa...

Lâm Tố gắng đứng dậy, mắt đỏ ngầu, khi chưa nhìn thấy Khương Dao, hắn vẫn còn hy vọng, lúc này hắn càng không thể gục ngã.

Người lính vừa xách nước định lao vào căn nhà, đột nhiên bị Lâm Tố giật lấy xô nước.

"Lang…"

Người lính định gọi Lâm Tố, nhưng đột nhiên nhìn thấy hắn dội nước lên người mình, rồi đặt xô nước xuống, lao vào bên trong căn nhà.

Người lính này hốt hoảng kêu lên: "Lang quân, không thể vào trong!"

Ngọn lửa đang cháy lớn như thế, bên trong lại có thuốc nổ, chưa nói đến người ở trong liệu còn sống hay không, cứ như vậy mà lao vào, chắc chắn là lành ít dữ nhiều.

Trong ngọn lửa lớn, đầu óc của Khương Dao bị sức nổ làm choáng váng hai lần, lại trở nên tỉnh táo lạ thường.

Cổ nhân có câu “Bọ ngựa bắt ve, chim sẻ rình sau lưng.”

Trong những ngày cô phái người canh giữ tửu trang, chưa bao giờ nhận được tin báo rằng có ai đó đã đưa thuốc nổ vào bên trong. Điều này có nghĩa là, thuốc nổ ở đây đã được chôn sẵn từ trước.

Từ trước khi Khương Dao nhận vụ án này, từ trước vụ án ở Sùng Hồ, tất cả đều đã được tính toán từ lâu.

Loading...