Cha mỹ nhân của ta hắc hoá rồi - Chương 148
Cập nhật lúc: 2025-04-22 03:51:08
Lượt xem: 62
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Khi nghe Khương Phất Ngọc giải thích về ý nghĩa của miếng ngọc bội, hắn cảm động đến suýt khóc, lập tức giấu nó sau lưng, không nỡ lấy ra, sợ rằng nàng sẽ đòi lại.
Lúc này, nghe câu hỏi của Khương Phất Ngọc, trên giường chỉ có tiếng đáp nhẹ “ừ”.
Chủ đề về ngọc bội kết thúc, cả hai lại chìm vào im lặng.
Khương Phất Ngọc nhìn hắn, tay dần siết lại. So với thời còn trẻ, họ rốt cuộc không còn như xưa nữa.
Nàng cứ ngỡ hôm nay là một dịp hiếm hoi để hâm nóng cảm xúc, sau một đêm nóng bỏng, quan hệ giữa hai người sẽ được cải thiện phần nào.
Nhưng khi mọ việc lắng xuống, đầu óc bình tĩnh lại, nàng nhận ra mọi thứ vẫn quay về điểm xuất phát.
Tình yêu và dục vọng không thể hòa làm một.
Thời trẻ, chỉ cần chạm nhẹ vào tay nhau, hoặc thậm chí nhìn nhau từ xa qua khung cửa sổ cũng đủ khiến trái tim họ đập rộn ràng, nhưng hiện tại…...
Nàng hiểu rằng khoảng cách giữa nàng và Lâm Tố vẫn còn đó.
Ngay cả khi làm việc thân mật nhất, cũng không thể xóa bỏ được.
Nàng vẫn không thể yêu hắn như trước, hoặc có thể nói, Lâm Tố cũng không thể thẳng thắn với nàng như trước.
Tình yêu là sự trao đổi, cả hai đã đặt ra rào cản với đối phương, làm sao có thể thật lòng gắn bó?
Khương Phất Ngọc nghẹn lời một lúc, cuối cùng không kiềm được mà thốt lên: “Vì sao chúng ta lại trở nên như thế này?”
Phải chăng là vì tuổi tác lớn dần, lo nghĩ nhiều hơn, nên không thể thẳng thắn với nhau?
Hay là vì tình yêu thời trẻ quá mãnh liệt, khiến cho bây giờ tình cảm giữa họ trở nên nhạt nhòa.
Hoặc là...
Nàng hỏi: “Chàng hận ta sao, Lâm Tố?”
Nàng cúi xuống nhìn người đàn ông trên giường, hắn cũng khoác lên mình bộ áo ngủ trắng như tuyết, nghiêng người dựa vào đầu giường, mái tóc đen xõa trên chăn đỏ, sắc mặt lạnh lùng như hàn trúc mùa đông.
Trước đây hắn chưa bao giờ có biểu hiện này với nàng.
Lâm Tố vốn không phải người lạnh lùng, mà trái lại, tính cách hắn ấm áp như mặt trời, đôi khi sẽ mềm mỏng như dòng nước.
Ngay cả với người lạ, hắn cũng luôn mỉm cười mà đối đãi. Đối với người thân cận, hắn càng chân thành.
Vậy mà giờ đây, hắn lại tỏ ra lạnh nhạt, thậm chí có chút ghét bỏ nàng.
Khi Khương Phất Ngọc nhắc đến từ “hận”, sắc mặt Lâm Tố khẽ thay đổi, vẻ lạnh lùng trên mặt dường như nới lỏng.
Thời gian trôi qua, môi hắn mấp máy, khóe mắt ánh lên một chút đỏ nhạt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/cha-my-nhan-cua-ta-hac-hoa-roi/chuong-148.html.]
Khương Phất Ngọc cảm thấy tim mình như trầm xuống.
Nàng rất hiểu tính cách của hắn, một khi bị chạm đến nỗi niềm mà hắn không muốn người khác biết, hắn sẽ không kiềm được mà muốn khóc. Nhưng hắn lại không muốn để người khác biết mình đang khóc, ánh mắt đỏ ửng, giống như vẻ mặt lúc này.
Nhìn hắn như vậy, chẳng phải là đang ngầm thừa nhận điều nàng vừa nói sao?
Khương Phất Ngọc nhìn Lâm Tố, khẽ cười khổ, thì thầm: “Hóa ra chàng thật sự hận ta.”
Đã nói đến đây, Khương Phất Ngọc cũng không ngại nói tiếp: “Năm đó ta bỏ lại chàng và A Chiêu mà rời đi, chàng nói là không để tâm, nhưng trong lòng chàng chắc chắn vẫn để tâm… A Chiêu còn nhỏ như vậy đã rời xa mẹ, chàng một mình chăm sóc con bé, vừa làm cha vừa làm mẹ. Lúc nhỏ chàng phải bồng bế, cho ăn, dỗ ngủ, khi con bé ốm đau cũng chỉ có mình người làm cha như chàng chăm sóc…”
“Còn người đã sinh ra con bé là ta đây, rõ ràng hứa sẽ ở bên chàng, đã hứa chúng ta sẽ giống như biết bao cặp vợ chồng khác, cùng nhau sống đến đầu bạc, cùng chàng ngắm con lớn khôn, nhưng ta lại đột nhiên thay đổi, bỏ rơi cả chàng lẫn con bé.”
“Dù chàng ban đầu không hận, nhưng lâu dần, trong lòng chắc chắn sẽ trách ta, trách ta bỏ rơi chàng…”
Nghe những lời này, Lâm Tố cuối cùng không thể ngồi yên, đột ngột đứng dậy, dáng vẻ như muốn đến ôm nàng, nhưng hắn không làm vậy, chỉ dừng lại trên giường.
Hắn siết chặt lấy chăn, “Không phải như vậy, ta không hận nàng, ta khi ấy…”
“Ánh mắt của ngươi.”
Khương Phất Ngọc chỉ vào mắt hắn, nói một cách bình tĩnh: “Đã nói lên tất cả, chàng không lừa được ta.”
“Chàng hận ta.”
Khương Phất Ngọc quả quyết, trong lòng Lâm Tố chắc chắn có hận cô.
Nhìn tấm chăn lộn xộn trước mắt, không hiểu sao, nàng lại bất chợt nhớ lại rất lâu về trước, khi nàng còn là một thiếu nữ, lấy can đảm uống vài chén rượu rồi mời Lâm Tố vào cung của mình.
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD ❤️ Nếu các bạn thấy bản này ở đâu ngoài Monkey thì hãy báo cho mình nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ
Bên ngoài, hoa đào nở rộ, vừa lúc gió thổi qua, kéo theo từng cánh hoa rơi xuống như mưa, những cánh hoa bay vào phòng, đậu trên vạt áo xanh.
Vào thời Nam Trần, phong tục chưa đủ tự do để các thiếu nữ chưa chồng có thể thân thiết với người yêu, nhưng công chúa lại táo bạo, uống rượu rồi cố tình trêu ghẹo, kéo vạt áo của chàng trai. Chàng trai mặt đỏ bừng, lùi lại từng bước, bị anngf ép đến giá sách, suýt làm đổ cả giá sách.
Không còn cách nào khác, chàng trai dùng sức ghì tay cô xuống đất, ngăn hành động của nàng lại.
Sau đó, hắn nhẹ nhàng ôm nàng, ghé vào tai thì thầm: “Đừng như vậy… Đợi sau này… Hãy đợi ta thành danh, ta nhất định sẽ đến xin cưới nàng, ta sẽ cưới nàng, bây giờ chưa được…”
Sau này, Khương Phất Ngọc thật sự gả cho hắn.
…
Nàng từng bị tiên đế truy sát, bị đ.â.m một nhát xuyên bụng, mất m.á.u quá nhiều, hôn mê suốt ba ngày đêm.
Lúc đó, nàng đã tưởng bản thân không thể sống sót, nhưng khi tỉnh lại, người đầu tiên nàng thấy chính là Lâm Tố đang ở bên giường trông coi.
Nàng chưa từng thấy Lâm Tố lôi thôi như vậy, khuôn mặt luôn gọn gàng của hắn lấm tấm râu xanh. Lúc nàng mở mắt, khuôn mặt mệt mỏi của hắn bỗng rạng rỡ, chạy lại gần, không ngừng hỏi han tình trạng của nàng.
Để cứu nàng ra, Lâm Tố cũng bị thương rất nặng, khi di chuyển bên ngoài, hắn thậm chí không dám mặc y phục màu sáng, vì sợ vết thương rỉ m.á.u sẽ lộ ra quá ra.