Cha mỹ nhân của ta hắc hoá rồi - Chương 134
Cập nhật lúc: 2025-04-22 03:50:03
Lượt xem: 79
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/8pYOUfPdMO
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Nói xong, hắn quay lại nhìn Lâm Tố.
“Ta muốn giữ đứa nhỏ đó lại Thượng Kinh, nói chính xác là giữ nó lại trong cung, nếu có thể, ta muốn gửi gắm nó cho Bất Tuân, nếu Bất Tuân đồng ý chăm sóc nó, thì tất cả của Thượng Quan gia, Bất Tuân có thể tùy ý sử dụng.”
…
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD ❤️ Nếu các bạn thấy bản này ở đâu ngoài Monkey thì hãy báo cho mình nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ
“Ta… ta… từ nhà đi đến Kinh thành…tháng trước.”
“Cha ta bảo sẽ dẫn ta vào cung… ông ấy nói vào cung phải ngoan ngoãn nghe lời, tuân thủ quy củ, chào hỏi bệ hạ và Công chúa Điện hạ, phải cẩn trọng, nói ít…”
Thượng Quan Hàn thật sự không biết gì, bị Khương Dao truy hỏi dồn dập, cũng chỉ lặp lại mấy câu đó.
Cậu chớp mắt, hai tay bồn chồn nắm lấy vạt áo của mình, gần như muốn khóc: “Công chúa tỷ tỷ, ta thật sự không biết tại sao cha lại đưa ta đến đây…”
Khương Dao hỏi đi hỏi lại mấy lần, đến khi chắc chắn mình đã vắt kiệt thông tin từ cậu, không còn một chút gì mới chịu bỏ qua.
Xem ra, cậu nhóc này thật sự không biết gì cả.
Khương Dao cuối cùng đành từ bỏ.
Lúc này Khương Dao mới tám tuổi, mà Thượng Quan gia chủ cũng không phải là Thượng Quan Hàn.
Dù có chuyện gì, cũng chỉ là mối quan hệ ngầm giữa Thượng Quan Cứu và Lâm Tố.
Khương Dao nghĩ đến người cha dịu dàng, tính tình hiền hòa của mình lại bắt đầu lén lút kết giao với thương nhân, cảm thấy khó mà tin nổi.
Không biết trong thủy tạ, Lâm Tố đã giao dịch gì với Thượng Quan gia.
Tận sâu trong lòng, Khương Dao vẫn mong muốn Lâm Tố luôn giữ được tấm lòng trong sáng, thế giới đầy rẫy bụi trần, giữ gìn bản tâm là không dễ. Cô mong cha mình không vướng bận bụi trần, những việc xấu xa này, cô sẽ làm thay cha.
Nhưng nếu một ngày nào đó, Lâm Tố thực sự biết lo toan, biết suy tính, Khương Dao cũng sẽ vui mừng, vì cha đã biết tự bảo vệ mình.
Trong tâm trạng mâu thuẫn đó, Khương Dao vừa vui vừa buồn, ngồi bên mép nước phiền muộn thở dài.
Thượng Quan Hàn thấy Công chúa tỷ tỷ im lặng, liền lặng lẽ lấy thêm một miếng điểm tâm, từ từ nhấm nháp.
Nước chảy rì rào bên cạnh, không ngừng trôi.
Ngay lúc đó, Khương Dao nghe thấy tiếng thét kinh hãi vang lên từ phía sau: “Tứ Lang, đừng chạy nhanh quá!”
Khương Dao quay đầu lại, thấy một đứa trẻ khoảng hai, ba tuổi đang lao xuống từ một ngọn đồi nhỏ, bỏ xa các cung nữ và người anh trai đang chạy theo sau.
Nó chạy rất nhanh… và ngã cũng rất nhanh.
Trên bãi cỏ, bỗng dưng xuất hiện một viên đá sắc.
Khi đứa trẻ chạy qua, viên đá kia làm nó ngã nhào, đứa trẻ lần đầu tiên học được bài học quý báu “đi phải nhìn đường.”
Nó trượt chân, toàn thân lăn lộn, cuối cùng dừng lại ngay trước mặt Khương Dao.
Khương Dao chớp mắt, lặng lẽ kéo Thượng Quan Hàn lùi lại vài bước.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/cha-my-nhan-cua-ta-hac-hoa-roi/chuong-134.html.]
Đứa trẻ trông nhỏ bé, nhưng giọng rất lớn, vừa mở miệng đã “Oa” một tiếng khóc lớn, “Mẹ ơi….”
Một tiểu công tử khoảng hơn mười tuổi và vài cung nữ vội vàng chạy đến. Tiểu công tử quỳ xuống nửa người, đỡ đứa trẻ dậy, vừa dỗ dành: “Tứ Lang đừng khóc, ca ca ở đây, đệ đau chỗ nào?”
Nhưng đứa nhỏ dường như không nghe thấy lời cậu, khuôn mặt đỏ bừng, hét toáng lên khiến mọi người xung quanh đều nhìn về phía nó.
Tiểu công tử đành ôm nó vào lòng, nhẹ nhàng vỗ lưng nó, dỗ dành mãi mới khiến nó bình tĩnh lại một chút.
Cậu thở phào, ngẩng đầu lên vừa lúc chạm vào ánh mắt của Khương Dao.
“Điện hạ?"
Tạ Lan Tu dừng lại, không ngờ rằng Tạ Tiểu Tứ lại ngã ngay trước mặt công chúa điện hạ.
Khương Dao chớp chớp mắt, “Trùng hợp thật, huynh cũng đang chơi với đệ đệ à?”
Thượng Quan “đệ đệ” đang ăn bánh dừng lại một chút, không nhịn được liếc nhìn Khương Dao một cái.
Tạ Lan Tu giải thích: “Phụ thân theo bệ hạ đi bái kiến Thái hậu, mẫu thân vừa rồi đi thay y phục, nên tạm thời giao Tứ Lang cho ta trông nom.”
Khương Dao gật đầu hiểu ý, giống như cha mẹ không có thời gian trông trẻ, đành giao cho con cái trông coi hộ, đứa lớn chăm sóc đứa nhỏ.
Khương Dao cau mày: “Sao chỉ có mình huynh trông đệ đệ, không phải huynh còn có hai anh trai sao?”
Tạ Lan Tu bế Tạ Tiểu Tứ lên, nhẹ nhàng phủi bụi trên áo nó, vừa giải thích với Khương Dao: “Đại ca vừa vào Cung Quỳnh Hoa đã không thấy bóng dáng đâu, còn nhị ca…”
“Vừa rồi tiếng đàn ngừng lại, bông sen rơi trước mặt nhị ca, huynh ấy bị người ta kéo lên để làm thơ,” Tạ Lan Tu nhìn về phía đài cao, “chính là ở trên kia.”
…
Trên đài cao, một thiếu niên mặc áo trắng như ngọc đang run rẩy cầm bút lông, nhìn vào tờ giấy trắng mà đầu óc quay cuồng, mắt mờ hẳn đi.
Sống hai kiếp, Tạ Lưu lần đầu tiên phát hiện ra rằng, thì ra trên thế giới này thực sự có người sợ giấy!
Người chủ trì khúc thủy lưu thưởng thắp một nén hương, mỉm cười ôn hòa: “Xin mời nhị công tử Tạ gia trong thời gian một nén hương, làm một bài thơ với đề tài ‘Nam Sơn’!”
Nam Sơn, cái gì Nam Sơn?
Mực từ ngòi bút của cậu chảy xuống, loang trên tờ giấy trắng.
Cứu tôi với, Tạ Lưu thầm hét lên trong lòng, cậu vốn dĩ không biết dùng bút lông!
Tạ Lưu run rẩy nhìn cây hương đang cháy, ngòi bút trong tay cũng rung lên không ngừng.
Khúc Thủy Lưu Thương, xung quanh khách khứa vừa mở miệng nói không muốn bông sen trôi đến trước mặt mình, vừa trông mong nhìn vào đó, trong lòng thầm hy vọng khi bông sen trôi qua mình thì tiếng nhạc sẽ dừng lại, cho họ cơ hội thể hiện tài năng văn chương trước mặt mọi người.
Ở độ tuổi mười sáu, các thiếu niên đang lúc nhiệt huyết sôi trào, khao khát lập danh.
Nhị lang nhà họ Tạ trước khi qua đời đã ôm chí lớn muốn làm nên việc lớn.
Người đang gảy đàn là Lục công tử nhà họ Vương, tên là Vương Xuyên Tức, cũng là một công tử quý tộc đích thực, nổi tiếng với tài chơi đàn, ngón đàn biến hóa khôn lường, khúc “Cao Sơn Lưu Thủy” vang lên làm mọi người trầm trồ khen ngợi.