Cha mỹ nhân của ta hắc hoá rồi - Chương 123

Cập nhật lúc: 2025-04-22 03:49:40
Lượt xem: 64

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Cô gái nhỏ khẽ vén tay áo, để lộ cánh tay trắng ngần, ánh mặt trời chiếu lên làn da mềm mại của nàng, trông như búp sen non.

Cổ tay nàng mảnh dẻ, như thể chỉ cần hơi bóp nhẹ là có thể gãy.

Hiện Khương Dao còn lại một mũi tên cuối cùng, và đây là mũi tên quyết định thắng thua.

Nếu Khương Dao b.ắ.n trúng hồ đồng, nàng sẽ thắng; nếu trúng vào hai quai sẽ hòa; chỉ khi Khương Dao b.ắ.n ra ngoài, Khương Nguyệt mới có hy vọng thắng.

Khương Nguyệt nghiến răng, căng thẳng nhìn chằm chằm vào mũi tên đang xoay giữa những ngón tay của Khương Dao, cảm thấy ghét cay ghét đắng cảm giác phụ thuộc thắng thua vào tay người khác.

Tô Bồi Phong đứng phía sau Khương Dao, khi nhìn thấy nét mặt của Khương Nguyệt, cô cũng hồi hộp không kém.

Quả thực, Tô Bồi Phong và Khương Nguyệt từng có ân oán. Khương Nguyệt dựa vào gia thế họ Lý, được phong làm quận chúa Thanh Hà, thường xem thường các hoàng thân như Tô Bồi Phong. Cô ta khinh thường họ cũng mang dòng m.á.u họ Khương nhưng không có gia thế mạnh, luôn phải chịu đựng sự chèn ép.

Mẹ Tô Bồi Phong, công chúa Dương Thành, thường dặn cô phải cẩn thận, không được gây rắc rối và tránh xung đột với người khác.

Mỗi lần bị Khương Nguyệt bắt nạt, Tô Bồi Phong chỉ có thể nuốt giận vào trong.

Trong số những người ở đây, không ai mong Khương Dao chiến thắng để làm giảm bớt sự kiêu ngạo của Khương Nguyệt hơn Tô Bồi Phong.

Khương Dao chăm chú nhìn mũi tên tre trong tay mình, cân nhắc khoảng cách giữa vị trí đứng và hồ đồng.

Nàng hơi nheo mắt, giống như những lần b.ắ.n trước, giơ tay và đẩy mũi tên về phía trước.

So với Khương Nguyệt, áp lực của nàng không quá lớn, lần b.ắ.n này cũng không khác gì những lần trước.

Trời xanh trong, mây trắng lơ lửng trên bầu trời.

Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD ❤️ Nếu các bạn thấy bản này ở đâu ngoài Monkey thì hãy báo cho mình nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ

Mũi tên bay vút lên, lấp lánh trong ánh mặt trời, đường bay hoàn hảo, gần như sẽ cắm vào hồ đồng.

Nhưng ngay lúc đó, một sự việc bất ngờ xảy ra.

Một mũi tên khác từ phía đối diện đột ngột lao đến, đ.â.m trúng mũi tên của Khương Dao, khiến mũi tên của nàng lệch đi và rơi ra ngoài.

Khương Dao nhíu mày, mọi người xung quanh đều kinh ngạc, không ai ngờ vào khoảnh khắc quan trọng này lại có kẻ can thiệp.

Trọng tài cũng ngạc nhiên, hỏi lớn: "Chuyện gì thế này?"

Mọi người ngước lên theo hướng mũi tên vừa bay đến, chỉ thấy một nam nhân mặc y phục đỏ, lười biếng đứng tựa bên cạnh giỏ tên, tay vẫn giữ tư thế bắn.

Khương Nguyệt nhìn thấy hắn, mắt sáng lên, lập tức gọi lớn: "Tiểu cữu cữu!"

Là Tương Dương Vương, Khương Triều.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/cha-my-nhan-cua-ta-hac-hoa-roi/chuong-123.html.]

Chính hắn đã b.ắ.n trượt mũi tên của Khương Dao.

Sắc mặt của Khương Dao trở nên tái nhợt, nàng nhìn chăm chăm vào người đàn ông vừa xuất hiện, cảm giác tức giận trào dâng trong lồng ngực.

Tô Bồi Phong dường như có một loại ăn ý khó hiểu với Khương Dao. Ngay khoảnh khắc Khương Dao cảm thấy khó chịu, cô ấy lập tức nhận ra sự bất thường của cô, lặng lẽ chắn trước mặt cô. Lúc này đến lượt Tô Bồi Phong nắm lấy tay cô, hai bàn tay nhỏ bé, non nớt và ấm áp, nắm chặt vào nhau.

Nói cũng thật kỳ lạ, rõ ràng hôm nay là lần đầu tiên Tô Bồi Phong và Khương Dao gặp nhau, nhưng cô lại luôn cảm thấy như mình đã quen biết Khương Dao từ lâu rồi, có một cảm giác thân thuộc khó diễn tả.

Tô Bồi Phong giải thích: “Đó là Tương Dương Vương, là con nuôi của Hoàng ngoại tổ phụ, cũng nên coi như là cữu cữu của chúng ta. Khương Nguyệt từ trước đến nay luôn thân thiết với ông ấy, nên…”

Khương Dao khẽ nhếch môi: "Ta biết."

Gió nhẹ lùa qua cỏ cây xung quanh, những bụi tre vàng không xa phát ra tiếng xào xạc, lá khô lướt qua tà váy của Khương Dao.

Trên bãi cỏ xanh, bộ y phục đỏ của Khương Triều trông nổi bật hơn bao giờ hết.

Khương Nguyệt chạy tới phía Tương Dương Vương, vui mừng gọi: "Tiểu cữu cữu, sao người lại tới đây?"

Tương Dương Vương nhẹ nhàng xoa đầu Khương Nguyệt: "Tiểu cữu cữu tới tìm A Nguyệt. A Nguyệt đang chơi b.ắ.n bình với các cô nương sao? Thấy các con chơi vui, ta không nhịn được mà b.ắ.n một mũi. Có phải đã làm phiền các con không?"

Đâu chỉ là làm phiền, rõ ràng là đã làm lệch mũi tên của Khương Dao.

Một người trưởng thành như hắn chẳng lẽ lại không có mắt nhìn đến mức đó, là hắn ngang nhiên chen vào, giúp Khương Nguyệt ngay trước mắt Khương Dao.

Lâm Hạ bình thường nhút nhát, lúc này cũng không nhịn được khi thấy Tương Dương Vương ngang nhiên bắt nạt công chúa nhà mình.

Nàng nói: "Đây là cuộc thi giữa điện hạ của chúng ta và quận chúa Thanh Hà, quy tắc và thắng thua đã được quyết định từ trước, Tương Dương Vương có cớ gì can thiệp? Chẳng lẽ ngài sợ thua?"

Tô Bồi Phong không biết sao lúc này cũng có thêm can đảm, tiếp lời của Lâm Hạ: "Trước mặt mọi người, vừa rồi công chúa đã gần trúng đích, nhưng Vương gia lại b.ắ.n lệch, chẳng lẽ Vương gia không nên có lời giải thích?"

"Chỉ là một trò chơi thôi mà, có gì to tát đâu."

Khương Triều vẫn cười biếng nhác, "Có lẽ thật sự đã làm phiền công chúa điện hạ rồi, vậy công chúa cứ b.ắ.n lại một mũi khác đi, coi như mũi vừa rồi không tính."

Khương Nguyệt cũng phụ họa: "Tiểu cữu cữu không cố ý đâu, điện hạ cứ b.ắ.n lại một mũi kahcs là được!"

Tay của Khương Dao đang run rẩy, cũng là bàn tay mà nàng dùng để b.ắ.n bình.

Cô vẫn cảm thấy sợ hãi, ghê tởm Khương Triều từ trong xương tuỷ, đến mức chỉ cần nhìn thấy hắn là cô đã choáng váng, muốn nôn.

Trọng tài nhìn tình thế này, cũng không dám đưa ra phán quyết. Mũi tên vốn sắp trúng đích của Khương Dao đã bị người khác b.ắ.n lệch, dù xử là trúng hay không trúng thì đều có thể khiến một bên không hài lòng, vì vậy để cô b.ắ.n lại là cách tốt nhất.

Vì thế, ánh mắt của trọng tài hướng về Khương Dao, nhưng khi nhìn thấy sắc mặt của cô, hắn cũng khó mở lời yêu cầu cô b.ắ.n lại.

Loading...