Cha mỹ nhân của ta hắc hoá rồi - Chương 116

Cập nhật lúc: 2025-04-22 03:48:52
Lượt xem: 67

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/6KrR40O9vE

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Giọng nói của Hứa Thục Nhã vẫn dịu dàng như thường lệ, nhưng lúc này lại có thêm phần kiên định.

“Điện hạ, người cần phải luyện tập lễ nghi không phải là người, mà là bọn họ, là những kẻ không biết phép tắc, cần phải học cách ngậm miệng mình lại.”

“Đó là cách duy nhất.”

Khương Dao đứng dậy, vạt váy rủ xuống che kín vết thương trên đôi chân.

Hứa Thục Nhã mỉm cười với cô: “Điện hạ, người có muốn tiếp tục luyện tập không?”

Khương Dao chợt nhận ra điều gì đó.

Cô khẽ nói: “Không cần nữa, lão sư, người hãy về trước đi…”

Nói rồi, cô bước khập khiễng ra cửa, đến lúc buông lỏng, cô mới nhận ra cơ thể mình đã mệt mỏi đến nhường nào.

Đi được nửa đường, cô quay đầu, thấy Hứa Thục Nhã đang đứng giữa ánh nến.

Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD ❤️ Nếu các bạn thấy bản này ở đâu ngoài Monkey thì hãy báo cho mình nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ

Ánh đèn hắt bóng người nhỏ bé của nàng lên tường, bỗng dưng tạo nên cảm giác trông cao lớn uy nghiêm.

Khương Dao đột nhiên quay lại, cúi mình hành lễ.

“Đa tạ lão sư đã chỉ dạy.”

Khương Dao đêm ấy ngủ rất sâu, đến mức không nhận ra Lâm Tố đã trở về.

Dạ Nhẫn là thanh kiếm Khương Phất Ngọc mượn hoa dâng Phật, tặng cho Khương Dao. Kẻ giúp cô làm việc cũng là người thay Lâm Tố âm thầm theo dõi nhất cử nhất động của cô.

Hương an thần nhẹ nhàng tỏa ra từ lư hương, cô gái nhỏ trên giường chìm vào giấc ngủ rất sâu, hơi thở đều đặn.

Khi nghe mật vệ báo lại việc cô đã làm trong ngày, suýt nữa Lâm Tố giận đến nỗi đập vỡ chén trà.

“Thật là hồ nháo,” mặt hắn sầm lại, “con bé làm thế, sao không báo ngay cho ta?”

Mật vệ quỳ xuống: “Thuộc hạ sai rồi.”

Ánh mắt Lâm Tố u ám, tất cả là lỗi của hắn, hai ngày qua mải chăm sóc Khương Phất Ngọc nên lơ là Khương Dao.

Hắn vốn nghĩ, cô ngoan ngoãn ở yên trong cung thì sẽ không xảy ra chuyện gì.

Nhưng hắn đã quên, con thỏ nhỏ này rất tinh ranh, chỉ cần rời mắt nửa ngày, có khi cô đã leo lên mái nhà mà lật ngói rồi.

Lâm Tố tự nhủ, đừng tức giận, đừng tức giận… Quả thật, con người không giống nhau, nếu Khương Dao cũng có thể khiến người khác yên lòng như Tạ gia Tam lang quân, có lẽ hắn có thể sống thêm mười năm nữa.

Lâm Tố vội vã trở lại: “Con bé có bị thương không, có chườm lạnh chưa?”

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/cha-my-nhan-cua-ta-hac-hoa-roi/chuong-116.html.]

“Điện hạ chỉ bôi thuốc mỡ, không kể gì về việc bị thương.”

“Mang đá vào đây.”

Lâm Tố nhanh chóng dặn người chuẩn bị thuốc giảm đau, rồi đến bên Khương Dao. Đứa trẻ này đã mệt mỏi suốt một ngày, ngủ say sưa.

Nghĩ đến việc chườm lạnh chạm vào vết thương sẽ gây đau đớn, Lâm Tố cho thêm chút hương an thần vào lư hương, đảm bảo Khương Dao dù ngoài trời có sấm sét cũng không tỉnh lại, rồi mới kéo chăn ra, để lộ vết thương trên đầu gối.

Những vết bầm xanh tím đan xen, Lâm Tố không ngờ các vết bầm lại chồng chất đến mức như vậy. Trên làn da trắng mịn của cô, toàn bộ là một mảng xanh tím. Đứa nhỏ này thật giỏi chịu đựng.

Nhìn những vết thương này, hắn không dám nhìn lâu, sợ rằng sẽ gợi nhớ đến những ký ức đau buồn.

Đứa trẻ này chẳng có chút ý thức nào về việc thân thể là do cha mẹ sinh ra. Cô tự làm mình bầm dập như thế này mà còn muốn giấu giếm, qua mặt mọi người, trên đầu gối chỉ bôi lớp thuốc mỡ giảm đau đơn giản.

Lâm Tố thầm nghĩ, đợi đến khi vết bầm trên chân Khương Dao khỏi hẳn, chắc chắn cô sẽ nhận được “món quà” đứng phạt lần thứ ba.

Hắn chườm lạnh cho vết bầm, rồi lại bôi thuốc mỡ.

Trong giấc mơ, Khương Dao cảm thấy đầu gối mình lành lạnh, khẽ cau mày.

Giấc mơ đêm ấy của cô không hề yên bình, có lẽ do sinh thần Thái hậu đã đến gần, giấc mơ của cô thay đổi theo tâm trạng. Trong mơ, cô cũng tham gia một bữa tiệc sinh nhật.

Cô mơ thấy kiếp trước mình đứng ngại ngùng giữa đại điện, xung quanh là những tiểu thư quý tộc đang cười nói vui vẻ, chỉ có cô lạc lõng, đơn độc.

Dù ở kiếp trước cô là một người hướng ngoại, không có ai bắt chuyện thì cô cũng chủ động đến gần, muốn hòa nhập vào câu chuyện của họ. Nhưng vừa bước đến, những người đó như có thần giao cách cảm mà đồng loạt tránh xa cô, coi cô như ôn dịch.

Ban đầu, Khương Dao không hiểu tại sao họ lại đối xử với mình như thế. Cô không phải là công chúa sao? Tại sao họ lại xa lánh mình?

Chẳng lẽ vì họ không quen cô, không biết nói gì với cô sao?

Sau đó, cô bước ra khỏi đại điện để hít thở không khí, cô mới nghe thấy những cô tiểu thư quý tộc xì xầm với nhau sau ngọn giả sơn.

Họ cười nhạo: “Nhìn bộ dạng của nàng ta, gọi là công chúa mà quê mùa, làm gì xứng đáng để ta gọi một tiếng điện hạ?”

“Nàng ta ngay cả động tác nhấc váy cũng không làm đúng. Lúc nãy thấy nàng ta bước đến, còn dẫm lên cả vạt váy. Bộ lễ phục lộng lẫy như thế bị nàng ta giẫm bẩn thành bộ đồ nhà quê. Đi đứng rụt rè như thế, chẳng giống gì tiểu thư danh gia.”

“Lúc nãy nàng ta còn định lại bắt chuyện với ta, haha, ta né ngay, ta không thèm nói chuyện với loại người như vậy.”

---

Khương Dao trốn trong ngọn núi giả, hạ mắt tự nhìn vào làn váy của mình, trên vạt váy thêu chỉ vàng quả nhiên có một dấu chân bụi rõ ràng.

Cô xấu hổ giơ vạt váy lên, nhẹ nhàng vỗ, phủi đi vết bẩn.

Cô không muốn nghe tiếp những lời này, đứng dậy định rời đi, trong lúc bối rối, vô tình lại vướng vào vạt áo, trượt chân ngã về phía trước. Cô vội vịn vào tảng đá của giả sơn, nhưng khe đá sắc nhọn lập tức cứa rách lòng bàn tay. Nhưng dù như vậy, vẫn không ngăn được cô ngã xuống, ngồi phịch xuống đất bùn.

Cô nhìn lòng bàn tay chảy máu, đau mà không dám kêu lên, sợ rằng bộ dạng thảm hại này của mình sẽ bị các tiểu thư đằng sau đang cười nói nghe thấy.

Loading...