Cha mỹ nhân của ta hắc hoá rồi - Chương 114
Cập nhật lúc: 2025-04-22 03:48:48
Lượt xem: 72
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6KrR40O9vE
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Lâm Tố đắp chăn cho nàng, đứng cạnh giường nói: “Đã bệnh rồi thì hãy nghỉ ngơi cho tốt, đừng bận tâm nhiều, có ta trông nom A Chiêu, sẽ không xảy ra chuyện gì.”
Có lẽ do cơn đau đầu, Khương Phất Ngọc lúc này dịu dàng hơn nhiều, “Vậy còn tấu chương…”
“Để ta xử lý.”
Lâm Tố an ủi, “Nàng biết mà, ta từng luyện bút tích của nàng.”
Khương Phất Ngọc im lặng một lúc, “Cũng được…”
Lâm Tố vừa định quay đi, Khương Phất Ngọc bất ngờ gọi hắn lại.
“Đợi đã…”
Lâm Tố dừng bước, nghe thấy giọng nàng thì thầm: “Dạo này ta thường hay mơ thấy một số chuyện, trong mơ ta luôn có cảm giác mình đã làm rất nhiều điều quá đáng, đã có lỗi với A Chiêu…”
---
Tiễn Tạ Lan Tu ra về, Khương Dao triệu tập Hòa Thanh và các thuộc hạ vào thư phòng.
Hòa Thanh báo cáo hai tin tức mới nhất cho Khương Dao.
Tin thứ nhất là: “Chúng thuộc hạ đã điều tra tại các ngôi chùa ngoài thành, xác minh được các lá bùa trong phòng của Vân nương quả thực là bùa cho trẻ chưa ra đời.”
Khương Dao nghĩ, xem ra cô nương Hồng Anh kia nói không sai.
Tin thứ hai là: “Điện hạ, rượu trong hầm rượu ngoài thành đã được xem xét, rượu đã được các đại phu ở vài hiệu thuốc trong thành và ngự y kiểm tra, đây là công thức rượu mà thuộc hạ suy luận được, xin điện hạ xem qua.”
Khương Dao nhận tờ giấy, xem qua.
“Lá dâu, kim ngân hoa, đinh hương, tùng lan…”
Khi ủ rượu bỏ thêm các loại thảo dược, dùng để bổ dưỡng cơ thể hoặc tăng hương vị cũng là chuyện thường.
Khương Dao lướt qua các loại thảo dược, bỗng dừng lại ở một chữ, mắt nhìn chăm chú, không thể rời đi.
Tim nàng đập dồn dập, loại thảo dược này… hoá ra lại là loại này…
Hòa Thanh lo nàng không hiểu về thảo dược, liền giải thích thêm bên cạnh: “Điện hạ, rượu có chứa kim ngân hoa, đinh hương và tùng lan, mấy loại thảo dược này đều có thể khiến người ta ảo giác.”
Năm Khương Dao vừa tròn tuổi cập kê, Khương Phất Ngọc đã đổi niên hiệu thành Chiêu Huy.
Năm Chiêu Huy nguyên niên, quyển thứ mười ba của “Nam Trần Sử” được hoàn thành biên soạn. Đây là quyển sách đầu tiên mà Tạ Lan Tu tự tay biên soạn sau khi ông nội qua đời.
Quyển thứ mười ba của “Nam Trần Sử” được chuyển đến Hàn Lâm Viện để đóng quyển. Trong lúc đó, Khương Dao đang ở thư phòng, giúp Tạ Lan Tu thu dọn những bản thảo rời rạc.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/cha-my-nhan-cua-ta-hac-hoa-roi/chuong-114.html.]
Khương Dao lúc này mười lăm tuổi, dáng người đã nở nang, khuôn mặt kiều diễm như hoa phù dung. Cô mặc trang phục giản dị, ngồi bệt xuống đất, dáng vẻ thanh tú, khuôn mặt sáng ngời như ngọc.
Ánh sáng chiếu lên người cô tựa như lớp lụa mỏng, làm cô trông vừa như một bông hoa mờ ảo, vừa như một vị tiên nữ thoát tục.
Cô lật giở những bản thảo rơi rớt trên mặt đất, bất chợt thấy một tập văn bản cũ, tò mò mở ra xem. "Hoa Bình Ai sinh ra ở Tây Châu, nếu thường bón cho chúng rượu cùng đinh hương, rồi dùng hoa này đưa vào máu… có thể điều khiển chim thú sao?"
Cô ngẩng đầu lên nhìn thiếu niên đang lặng lẽ sắp xếp sách vở ở xa, nói: "Lan Tu ca ca, đây là gì vậy?"
Thiếu niên ấy đứng dậy. Thiếu niên mười chín tuổi, dáng người cao ráo, khuôn mặt đẹp như ngọc. Cậu mỉm cười dịu dàng, giải thích: "Đó là bản thảo còn lại của ‘Tây Châu Huyện Chí’. Tây Châu là một trong mười mấy thành trì bị mất trong biến cố Nguy Dương năm xưa. Cái mà điện hạ đang đọc là phương pháp cổ xưa của tộc Tây Hồ để thuần hóa chim thú. Nếu cho chúng ăn rượu và đinh hương trong thời gian dài, đưa hoa Bình Ai vào m.á.u của chúng, chúng sẽ nghe lời."
“Có thể điều khiển chim thú sao,” Khương Dao cười nói, “vậy con người thì sao? Phương thuốc này có thể kiểm soát được con người không?”
“Đây là phương pháp cổ xưa, hiệu quả thế nào, đến nay vẫn chưa được xác nhận,” giọng của Tạ Lan Tu nhẹ nhàng như gió xuân phất qua tai.
“Loài hoa Bình Ai này chỉ mọc ở Tây Châu, mà hiện tại Tây Châu đã nằm trong tay người Hồ rồi. Giờ có tìm khắp Trung Nguyên, e rằng cũng chẳng còn thấy loài hoa này…”
---
Tây Châu…Người Hồ
Khương Dao ở trong cung hai ngày liên tiếp không ra ngoài.
Sinh thần của Thái hậu sắp đến, Khương Dao đột nhiên quyết định gọi Hứa Thục Nhã đến, từ sáng đến tối đều ở Phượng Nghi Cung học nghi thức cung đình.
Khương Phất Ngọc không rõ vì sao lại phát bệnh, Lâm Tố mấy ngày nay ở lại Cảnh Nghi Cung chăm sóc Khương Phất Ngọc.
Trong thời gian học tập, sáng chiều Khương Dao đều đến thăm Khương Phất Ngọc một lần, thỉnh thoảng bắt gặp nàng uống thuốc, cô liền chủ động cầm bát thuốc đưa đến trước mặt, ân cần đóng vai “chiếc áo bông nhỏ bên cạnh mẹ”: “Mẹ mau uống thuốc đi.”
Khương Phất Ngọc cơ thể yếu ớt, cố gắng khoác chiếc áo mỏng nhẹ, chống tay ngồi dậy, khẽ mỉm cười nhìn Khương Dao: “A Chiêu đứng xa một chút, đừng để bệnh khí của ta lây sang con.”
Khương Dao thầm nghĩ, đâu phải bệnh truyền nhiễm gì, làm sao mà lại nói là bệnh khí lây sang chứ, hoàn toàn là mê tín thôi.
Cô vỗ n.g.ự.c nói: “A Chiêu không sợ đâu, A Chiêu không thể san sẻ bệnh tật lo âu cùng mẹ, chỉ có thể ở cạnh mẹ, hầu hạ mẹ uống thuốc, mẹ đừng đuổi A Chiêu đi mà.”
“Đúng là một đứa trẻ ngốc,” Khương Phất Ngọc lắc đầu, “mẹ bệnh, làm sao đành lòng để con chịu đựng cùng.”
Khương Dao lấy ra viên kẹo lê từ nhà bếp, lột lớp giấy dầu ra, sau khi Khương Phất Ngọc uống thuốc xong thì lấy một viên cho mẹ.
“Thuốc đắng, mẹ ăn chút ngọt cho trôi cổ.”
Khương Phất Ngọc ngậm kẹo, mỉm cười nói: “A Chiêu thật là ngoan.”
Lạ thay, bệnh của Khương Phất Ngọc đến nhanh mà cũng hết nhanh. Đến ngày trước sinh thần của Thái hậu, nàng đã có thể xuống giường đi lại.
Thái hậu là đích mẫu của Khương Phất Ngọc, cũng là dưỡng mẫu của nàng.
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD ❤️ Nếu các bạn thấy bản này ở đâu ngoài Monkey thì hãy báo cho mình nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ
Ngẫm lại thì cuộc đời của Khương Phất Ngọc và Lâm Tố cũng giống nhau một cách kỳ lạ — họ đều mất mẹ từ khi còn nhỏ.