Cha mỹ nhân của ta hắc hoá rồi - Chương 110

Cập nhật lúc: 2025-04-22 03:48:40
Lượt xem: 72

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Lúc này Tạ Lan Tu cũng đã ăn gần xong, dù không mấy thích ăn, nhưng vì Khương Dao đã dặn, đành miễn cưỡng ăn mấy miếng. Thấy Khương Dao đứng dậy đi xuống lầu, liền nhanh chóng theo sau.

Hôm nay cô mặc váy, mang theo khăn tay, bỗng xoay người đưa khăn lụa đến trước mặt Tạ Lan Tu, “Lan Tu lau mặt đi.”

Cậu sững sờ, cầm lấy khăn lụa thì Khương Dao đã quay đi, cậu vừa định lau mặt thì nhớ ra, khi ăn cậu vẫn luôn giữ nghiêm chỉnh, sao có thể để lại gì trên mặt?

Cậu cất khăn, chạy theo: “Điện hạ, chờ đã.”

Khương Dao đi rất nhanh, bỏ lại Tạ Lan Tu phía sau.

Cậu có cảm giác mình không phải đi hỗ trợ Khương Dao điều tra, mà đã thành người theo hầu cô.

Quán rượu ở đầu ngõ tấp nập khách mua, Khương Dao nghiêm chỉnh xếp hàng đợi khá lâu, cuối cùng cũng đến lượt.

“Tiểu khách quan, muốn mua bao nhiêu?”

Tiểu nhị hỏi xong, mới nhận ra cô không mang theo bình đựng rượu.

Khách hàng của quán có hai loại: người mua ít phải tự mang bình, còn mua nhiều thì có thể mua nguyên thùng.

Nhưng rượu không phải ngũ cốc thông thường, nhà bình dân không thể uống thường xuyên, người mua một lúc cả thùng đều là nhà giàu có.

Khương Dao đưa tấm vàng, kèm thêm hai lượng bạc vụn, nói khẽ: “Tiểu huynh đệ, cho ta ba thùng rượu, số bạc vụn này coi như thưởng cho ngươi, cứ nhận lấy.”

Tiểu nhị thấy bạc, cười vui vẻ, vội gọi người khiêng rượu.

Nhân lúc này, Khương Dao hỏi: “Tiệm này buôn bán tốt nhỉ, mở được mấy năm rồi?”

Tiểu nhị đáp: “Tiệm này ở Kinh thành cũng mở được bảy, tám năm. Rượu của quán ta thơm ngon, nhất là rượu dâu tằm, không chỉ dân thường thích uống, mà các đại nhân trong triều như Tôn Thượng thư, Bạch đại nhân cũng rất thích, nhà họ ở gần đây, thường xuyên sai người đến mua! Đều là khách quen của chúng tôi.”

Khương Dao nghiêng đầu: “Các ngươi mở lâu vậy rồi, có ai uống rượu bị gì không?”

Ví dụ như bị trúng phong mà nhảy xuống hồ chẳng hạn.

Câu hỏi có phần xui xẻo, nhưng tiểu nhị đã nhận tiền, cũng không tiện từ chối, đành cười trừ: “Rượu dâu tằm, làm sao uống mà xảy ra chuyện, quán chúng tôi đâu thể tự phá hoại danh tiếng của mình, nếu có chuyện gì thì là do người uống thôi.”

Khương Dao lại hỏi: “Có thể cho biết chủ quán là ai không?”

Tiểu nhị lắc đầu, không trả lời trực tiếp: “Nói thật, chủ quán của chúng tôi, ta đây cũng chưa từng gặp qua. Chủ nhân gia nghiệp lớn, đâu thiếu một quán rượu, ta chỉ là người làm công, sao biết được ông chủ là ai.”

Đúng lúc này, mấy thùng rượu cô đặt đã được mang ra.

Khương Dao bảo người khiêng rượu lên xe ngựa.

Trên đường trở về, cô cúi đầu trầm tư, xâu chuỗi những thông tin trước đó.

Trước khi chết, Vân Nương không gặp ai, chỉ uống rượu dâu tằm ngoài tiệm.

Chủ nhân quán rượu là người quyền quý bí ẩn.

Trong sổ sách hôm qua xem, mỗi tháng phủ Tương Dương Vương có hai nghìn lượng bạc không rõ nguồn gốc.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/cha-my-nhan-cua-ta-hac-hoa-roi/chuong-110.html.]

Mấy quán rượu kinh doanh phát đạt giữa chốn Kinh thành nhộn nhịp này, một tháng kiếm được bao nhiêu bạc?

Khương Dao như thấy mọi thứ đang xâu lại với nhau, chỉ thiếu một đáp án cuối cùng.

Xe ngựa từ từ vào cung qua cổng Nam Cung, đưa hai người xuống xe.

Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD ❤️ Nếu các bạn thấy bản này ở đâu ngoài Monkey thì hãy báo cho mình nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ

Lúc này Tạ Lan Tu mới sực tỉnh, hóa ra Khương Dao đưa cả cậu vào cung?

Cậu hoàn toàn không ngờ hôm nay lại kết thúc nhanh đến vậy, còn tưởng cô sẽ đưa mình đến chỗ nào khác.

Còn sớm, xuống xe xong, Tạ Lan Tu do dự có nên ghé qua văn khố một chuyến, thì Khương Dao bỗng nắm nhẹ tay áo cậu.

“Lan Tu, hay là ghé qua cung của ta ngồi một lúc đi?”

Cô chớp mắt, như sợ cậu không đồng ý, lại bổ sung: “Mèo nhà ta biết nhào lộn…”

Khương Dao nói đến đây thì sực nhớ mình không nuôi mèo, chẳng dễ bịa chuyện, ngừng lại một chút, nghĩ ra ngay: “À, không phải, là cha ta biết diễn xiếc, ta có thể bảo ông diễn cho huynh xem.”

Vừa dụ dỗ, vừa hăm dọa, Khương Dao cuối cùng cũng kéo được Tạ Lan Tu vào Phượng Nghi cung.

Lý do đưa Tạ Lan Tu về Phượng Nghi cung rất đơn giản.

Nhìn thấy hướng đi của Tạ Lan Tu vừa nãy, Khương Dao đoán ngay rằng cậu ta muốn quay lại văn khố.

Trong mắt Khương Dao, văn khố là một nơi u ám, vắng vẻ, người ra vào ít, ánh sáng lại mờ mịt, ngồi ở đó cả ngày sớm muộn gì cũng sẽ thấy ngột ngạt.

Suy đi tính lại, cô quyết định đưa Tạ Lan Tu về Phượng Nghi cung để thư giãn một chút, để cậu ấy khỏi suốt ngày mải mê sửa sử sách.

Việc cô nói Lâm Tố biết diễn xiếc cũng chỉ là bịa đặt, làm gì có chuyện một người phong độ như cha cô lại biết mấy trò mèo như vậy.

Tuy nhiên, cũng giống như chuyện “con mèo biết lộn ngược,” tất cả đều là cái cớ để dụ dỗ Tạ Lan Tu tới.

Tạ Lan Tu là một người hiểu lễ nghĩa, dù thật sự có tò mò thì cũng sẽ không đòi hỏi Lâm Tố biểu diễn xiếc cho mình xem.

Dù không được xem xiếc, nhưng Phượng Nghi cung có trà bánh đủ cả, đãi khách như vậy cũng đủ tốt rồi.

Tạ Lan Tu theo sau Khương Dao băng qua các con đường trong cung, đây là lần đầu tiên cậu đến hậu cung của hoàng đế.

Thật ra, cậu đồng ý đến Phượng Nghi cung cũng chỉ vì không muốn từ chối Khương Dao.

Tổ phụ từng nói với cậu, công chúa chính là thái tử tương lai, việc kết giao thân thiết với công chúa có thể mang lại lợi ích cho nhà họ Tạ.

Dù không vì nhà họ Tạ, cậu vẫn muốn ở bên cạnh công chúa, cảm giác này thật kỳ lạ.

Thời gian ở văn khố còn nhiều, nhưng cơ hội ở cùng công chúa không phải lúc nào cũng có, cậu không muốn từ chối cô lúc này.

Được công chúa mời, cậu không thể chối từ, ngoan ngoãn đi theo.

Trong Phượng Nghi cung, Lâm Tố đã thay một bộ y phục màu xanh lục, tà áo dài xếp lớp phất phơ, mờ ảo như sương khói.

Hắn đứng trước khu hoa viên, trông như vừa bước ra từ một bức tranh thủy mặc, phong thái tuyệt trần thoát tục.

Loading...