Cha mỹ nhân của ta hắc hoá rồi - Chương 104
Cập nhật lúc: 2025-04-22 03:48:20
Lượt xem: 71
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/6KrR40O9vE
MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!
Những ngày qua, không ít người đã đến lục soát, Khương Dao không phải người đầu tiên, hết người này đến người khác đến hỏi hết chuyện này đến chuyện khác, khiến công việc kinh doanh của tửu lâu bị ảnh hưởng không ít.
Trong lúc bà ta nói, Khương Dao nhanh chóng lướt qua đám trang sức, mở ngăn dưới của tủ.
“—Khoan đã!”
Ngăn tủ đó…
Sắc mặt của Tú bà thay đổi, vội vàng muốn ngăn cản nhưng đã quá muộn, cửa tủ đã bị Khương Dao kéo ra, bên trong rơi ra một loạt những thứ hình thù kỳ lạ.
Khương Dao mở to mắt, ngỡ ngàng.
Ồ wow…
Trong ngăn tủ đầy những thứ như roi gai, dây thừng, nến trắng, và một số vật dài ngắn, kẹp, kéo... Thứ này lại càng phóng đãng hơn thứ kia, là một khung cảnh khó mà miêu tả.
Cái tủ nhỏ này hóa ra có rất nhiều điều bất ngờ, đúng là làm Khương Dao mở rộng tầm mắt.
Tú bà bắt đầu toát mồ hôi, đột nhiên cảm thấy phía sau lưng có một ánh mắt lạnh lẽo chiếu vào mình, bà rùng mình quay lại, thấy một ánh mắt sắc bén ẩn sau cánh cửa, đang nhìn thẳng vào bà.
Đó là người vừa cảnh cáo bà phải đối đãi với Khương Dao cho tử tế.
Tú bà nuốt nước bọt, run rẩy nghĩ, bà cũng đâu cố ý để những thứ này làm bẩn mắt quý nhân.
“Những... những thứ này…”
Bà quản lý thanh lâu nhiều năm, dĩ nhiên biết những thứ này là gì, nhưng lại không biết phải giải thích thế nào cho cô gái nhỏ ăn mặc như thiếu niên này.
Bà ấp úng một hồi lâu mới nói: “Đây là những đồ chơi mà Vân Nương thu thập.”
Đồ chơi mà trẻ con không hiểu.
Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD ❤️ Nếu các bạn thấy bản này ở đâu ngoài Monkey thì hãy báo cho mình nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ
Dĩ nhiên Khương Dao đã trưởng thành và hiểu rõ những thứ này là gì. Nhưng lời giải thích của Tú bà lại làm cho Tạ Lan Tu mười hai tuổi, ngây thơ như một tờ giấy trắng phải ngơ ngác.
Cậu nhìn đống đồ kỳ quái, nhíu mày hỏi: “Nhưng sao lại có đoản đao ở đây?”
Khương Dao bị lời của Tạ Lan Tu làm cho chú ý, cúi xuống , thực sự thấy một con d.a.o găm nằm lẫn trong đống đồ đó.
Cô nhặt lên, cân nhắc trong tay. Cả cô và Tạ Lan Tu đều suy nghĩ điều gì đó, nhìn nhau.
“Không phải con d.a.o này,” cô nhìn vào lưỡi d.a.o trắng sáng phản chiếu khuôn mặt mình, nói: “Con d.a.o làm bị thương Vân Nương là d.a.o cùn, lưỡi d.a.o này sắc bén, không thể gây ra vết thương lởm chởm như thế.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/cha-my-nhan-cua-ta-hac-hoa-roi/chuong-104.html.]
Nói xong, cô ném d.a.o cho Hòa Thanh, “Nhưng cứ mang về đã.”
Sau đó, cô nhìn Tú bà và hỏi: “Có một việc quan trọng, ta muốn bà trả lời thật.”
Ánh mắt của Khương Dao sáng ngời: “Trong hai giờ trước khi Vân Nương qua đời, có ai đến tìm nàng ấy không? Ta muốn biết về những người đến, bao gồm khách hàng và cả bạn bè, người thân.”
Tú bà đáp: “Hôm đó nàng ấy chuẩn bị lên thuyền, ta đâu dám nhận khách cho nàng ấy nữa. Các công tử vào tửu lâu đều phải trả tiền, ghi sổ, quý nhân nếu muốn có thể xem sổ sách hôm đó. Trong sổ ghi rõ, hôm đó nàng ấy không gặp ai cả. Sáng hôm đó, một chiếc xe nhỏ đưa nàng ấy lên thuyền, là Thanh Bình đưa đi, nếu không tin thì ngài có thể hỏi hắn.”
Bà chỉ vào tiểu đồng đang bị trói, quát: “Mau nói cho quý nhân, hôm đó ngươi là người hầu hạ cô nương cả ngày, có thấy ai vào phòng của Vân cô nương không?”
Tửu lâu Túy Tiên là một trong những chốn phong nguyệt nổi tiếng nhất ở phía tây thành, không chỉ có các cô nương mà còn có những thiếu niên thanh tú để phục vụ khách nữ hoặc đáp ứng sở thích đặc biệt của một số khách hàng. Thanh Bình là một trong số đó.
Chỉ là Nam Trần Quốc trước nay đều theo tư tưởng trọng nam khinh nữ, tuy rằng sau khi nữ đế lên ngôi, tình hình đã có phần cải thiện, nhưng thói quen của dân gian rất khó thay đổi. Túy Tiên Lâu vẫn đa phần đón tiếp những khách đến tìm các cô nương, người như Thanh Bình rất hiếm khi có khách, vì vậy cũng tiện thể làm luôn việc trông cửa hoặc giúp các cô nương chạy vặt, làm những việc lặt vặt.
Nghe bà gọi mình, Thanh Bình vội đáp: “Hôm đó nàng ấy phải ra ngoài, nên ta đứng ngoài cửa. Buổi sáng nàng ấy thức dậy, ở trong phòng trang điểm, thử tiếng đàn tỳ bà, tự rót mấy chén rượu... rồi ra ngoài. Chính tay ta đưa nàng ấy lên thuyền, thật sự là không gặp ai!”
Khương Dao nhíu mày: “Thế còn bồ câu đưa thư, có nhận được không?”
“Nàng ấy ở trong phòng, lúc nàng ấy trang điểm thay đồ, ta không được vào, làm sao biết được…”
Thanh Bình nhỏ giọng nói.
Khương Dao chớp mắt, đột nhiên nhận ra một điểm: “Ngươi nói nàng ấy uống rượu, có phải là những bình rượu trên bàn không?”
“Đúng vậy,” Thanh Bình chợt nhớ ra điều gì, nói: “Trước đây nàng ấy không thích uống rượu, không hiểu sao dạo gần đây lại nghiện. Nàng ấy thường bảo ta đến quán rượu ở phía đông thành mua rượu, những bình rượu đó là ta mua về cho nàng ấy, nàng ấy vẫn chưa uống hết.”
Không gặp ai, chỉ uống rượu.
Vài tháng trước đã bắt đầu lui tới các đạo quán, tự nhiên lại nghiện rượu, thời gian có vẻ trùng khớp.
Khương Dao suy nghĩ một chút, cầm một bình rượu đưa cho Hòa Thanh: “Mang đi kiểm tra.”
“Vâng.”
Hòa Thanh nhận lệnh, lập tức cho người đi điều tra.
Khương Dao nhìn Thanh Bình chằm chằm: “Tốt nhất là ngươi đừng lừa ta.”
Khương Dao đã ở lại Túy Tiên Lâu một lúc lâu, cô không hoàn toàn tin lời của hai người này, mà còn hỏi thăm thêm các cô nương khác và những người làm ở đây.
Hầu hết các cô nương đều không thích Vân Nương, vì nàng ta giành mất nhiều khách, nên quan hệ với các cô nương trong lâu không tốt.
Cô gái sống đối diện với Vân Nương tên là Hoa Nương lạnh giọng nói: “Nàng ta là người lập dị, không giao thiệp với ai, chỉ thân với tiểu đồng hầu hạ mình, gần đây lại cứ luẩn quẩn với mấy lá bùa, không biết có liên quan gì không.”