Cha mỹ nhân của ta hắc hoá rồi - Chương 100

Cập nhật lúc: 2025-04-22 03:47:22
Lượt xem: 63

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Nhưng nếu thực sự gọi nàng bằng nhũ danh… Nhũ danh của công chúa, hiện tại chỉ có bệ hạ và lang quân gọi. Cậu và công chúa chỉ là sơ giao, gọi nàng như vậy, có chút không thoả đáng.

Khương Dao hiểu rõ, Tạ Lan Tu vốn là người tuân thủ lễ nghi. Thấy cậu im lặng, cô biết cậu vẫn ngại quy củ, không thể nào gọi nổi.

Tạ Lan Tu là đứa trẻ “ngoan” trong truyền thuyết, từ nhỏ đã bị đặt vào khuôn mẫu thế gia quý công tử, được dạy dỗ theo tôn ti trật tự, nên trong lòng luôn tuân theo quy tắc, thành hình mẫu mà mọi người mong đợi. Từng cử chỉ, lời nói đều theo sự chỉ dạy của người lớn từ nhỏ.

Chuyện này đã trở thành thói quen của cậu, rất khó thay đổi.

Bắt cậu phá lệ ngay thì thật không dễ, Khương Dao cũng không miễn cưỡng cậu. Thấy khuôn mặt cậu đỏ bừng vì căng thẳng, cô cười nói: “Lén gọi ta như vậy là được rồi. Nếu không gọi được cũng không sao.”

“Tam Lang quân không cho ta gọi là ‘ca ca,’ ta gọi huynh là Tam Lang quân nghe lại có vẻ xa cách, sau này ta gọi huynh là ‘Lan Tu’ nhé?”

Đây là một cách gọi thân mật, cũng giống như Khương Phất Ngọc lúc vui vẻ sẽ gọi các thần tử là “ái khanh,” không có gì bất ổn.

Kiếp trước, Khương Dao ban đầu gọi Tạ Lan Tu là “Lan Tu,” sau đó là “ca ca,” nhưng vẫn thường gọi cậu là “Lan Tu.” nhất.

Nghe cách gọi này, Tạ Lan Tu thoáng ngừng lại, như có dây thần kinh nào đó bị rung động.

Lan Tu...

Đột nhiên, trong đầu cậu như có những giọng nói vụt qua, ù ù như tiếng ong. Cậu thoáng giật mình, có cảm giác như từng có ai đó cũng gọi mình như thế.

Cô gái ngồi trên chiếu cỏ, đôi mắt khẽ cong, thoải mái tự nhiên. Mực thấm vào ống tay áo trắng của nàng, “Lan Tu, xem hôm nay chữ ta viết có tiến bộ không.”

Cậu nhíu mày một chút, hiếm khi bị phân tâm, day nhẹ trán, những âm thanh trong đầu dần tiêu tan, như tro bụi bay đi không để lại dấu vết.

Cậu ngước nhìn Khương Dao ngồi ngược sáng, sau lưng là cửa sổ rộng mở, ngoài đó là cây ngô đồng xanh mát, bóng lá lay động theo gió. Ánh sáng xuyên qua bóng lá và khung giấy cửa sổ.

Tạ Lan Tu mím môi, khẽ nói: “Điện hạ… không…”

Rồi sau đó, cậu tự nhiên gọi: “A Chiêu.”

Tạ Lan Tu đứng trước mặt Khương Dao, ánh nắng tràn ngập căn phòng, chiếu lên thân ảnh cậu, mạ lên một màu vàng nhạt mơ hồ. Khương Dao nghe cậu gọi tên mình, ngẩng đầu lên nhìn cậu. Trong khoảnh khắc này, cô như thấy Tạ Lan Tu của kiếp trước đứng ngay trước mắt.

Bóng cây ngoài cửa sổ lay động, ánh sáng đan xen chiếu rọi khuôn mặt cậu, phản chiếu lấp lánh.

Cứ ngẩng đầu nhìn cậu như vậy làm mắt Khương Dao hơi khó chịu, phải nheo lại để thích nghi. Lúc này, cô mới thấy rõ khuôn mặt Tạ Lan Tu vẫn còn chút đỏ.

Có vẻ như gọi tên cô như vậy khiến cậu có chút ngượng ngùng, quả nhiên mặt cậu lại đỏ lên.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/cha-my-nhan-cua-ta-hac-hoa-roi/chuong-100.html.]

Khương Dao bất giác mỉm cười, vừa rồi đúng là ảo giác của cậu. Tạ Lan Tu làm sao nhớ được chứ?

Khương Dao thừa nhận kiếp trước mình sống thất bại, nhưng so ra, Tạ Lan Tu còn thảm hơn cô gấp trăm lần.

Cô mong rằng Tạ Lan Tu mãi mãi không nhớ lại những ký ức đó.

Tạ Lan Tu hiện tại thú vị hơn kiếp trước nhiều, Khương Dao còn chưa chơi đủ.

Tạ Lan Tu ngẩn ngơ một lúc, đến khi lấy lại tinh thần, đã thấy công chúa điện hạ đang nhìn mình với vẻ cợt nhả, tâm trạng lại bắt đầu khẩn trương.

Nhớ ra chuyện chính cần làm, cậu liền nhắc: “A Chiêu, chúng ta cần bắt đầu điều tra vụ án.”

Đã gọi được một lần thì lần sau sẽ tự nhiên hơn nhiều. Chưa kể tổ phụ cũng đã nói rằng không cần quá câu nệ, kẻo lại khiến điện hạ chán ghét.

Cậu không muốn cô chán ghét mình.

Khương Dao giơ tay lên, “Vậy phải phiền Lan Tu rồi.”

Dù sao cậu cũng đã đọc qua rồi, chỉ cần chọn ra những điểm quan trọng mà nói cho cô nghe là được.

...

Chúc cả nhà một ngày tốt lành ❤️ Tui là Thế Giới Tiểu Thuyết trên MonkeyD ❤️ Nếu các bạn thấy bản này ở đâu ngoài Monkey thì hãy báo cho mình nha. Vui lòng không tự ý re-up, re-post ở các trang khác ạ

Mỗi ngày, Tạ Lan Tu đều phải chép rất nhiều tài liệu, luyện thành kỹ năng trích lược tài liệu một cách xuất sắc. Đêm qua, cậu thức khuya đọc tài liệu, rồi tổng hợp thành những đoạn ngắn gọn, tóm tắt chi tiết vụ án cho Khương Dao.

Cậu xem qua hồ sơ, cũng biết chuyện Khương Dao và Lâm Tố đều có mặt tại hiện trường khi sự cố xảy ra.

Khi sự việc diễn ra, Khương Dao cùng Lâm Tố đang du ngoạn trên hồ Sùng. Khi xảy ra vụ việc, Lâm Tố lập tức điều động nhân lực từ phủ nha gần nhất, đồng thời đích thân nhảy xuống cứu người. Có khoảng trăm người khác cũng rơi xuống nước, bao gồm cả cô gái hát tên Vân Nương, tất cả đều được kéo lên bờ.

Người c.h.ế.t duy nhất là Vân Nương.

Ngay đêm đó, Khương Phất Ngọc ra lệnh cho quân đội canh gác bên ngoài thành phố, hộ tống những người bị rơi xuống nước trở về nhà và thống kê số người.

Trong số này có người ở Thượng Kinh, cũng có khách du từ Nam Bắc đi ngang qua, già trẻ gái trai đủ cả, đều có thể xác nhận bằng sổ hộ khẩu, phần lớn là bạn bè hoặc người thân đi cùng nhau, chỉ có bốn đệ tử học cung, còn lại đều là bách tính. Trong số các quý tộc Thượng Kinh trên thuyền lúc đó, chỉ có Lâm Tố, Khương Dao và Bạch Thanh Bồ, không có ai khác.

Ngày hôm sau, Khương Phất Ngọc ra lệnh tìm kiếm chiếc thuyền đã chìm để kiểm tra dấu vết bị can thiệp, nhưng chiếc thuyền đã bị hư hỏng nặng, chỉ còn lại những mảnh gỗ trôi nổi, không phát hiện gì bất thường.

Cùng ngày, tin đồn nổi lên, câu chuyện hồ yêu lan tràn trong thành phố.

Khương Phất Ngọc phái cấm quân dẹp loạn, đóng quân ở trà quán, phố xá, bắt giữ những kẻ tung tin đồn trong thành. Trong một ngày, tin đồn tạm lắng xuống.

Vì thiếu nhân lực, Khương Phất Ngọc chuyển vụ án cho Hình Bộ, sau đó giao lại cho Khương Dao.

Loading...