thấy buồn  nhưng đồng thời cũng đầy nghi hoặc.
 
Tình yêu mà bố  dành cho  bao năm nay, tất cả đều là giả dối ?
 
 vẫn cố chấp   câu trả lời – dù  gần như quá rõ ràng.
 
“Nhà  là gia đình hai công chức,   nghèo.
 
“Con học đại học bằng tự túc,  trường  từng xin tiền, mỗi tháng  khi   còn gửi về ba nghìn tệ.
 
“Tại  bố   dùng những lời dối trá hời hợt như  để lừa con? Chỉ vì tiền sính lễ thật sự như Trần Khoa ?”
 
Bố  im lặng rít một  thuốc, đến khi chỉ còn  đầu mẩu mới cất lời:
 
“Chuyện … cũng tại con thôi.
 
“Nhà Trần Khoa mua xe, mua nhà, chúng  chẳng  gì, chỉ  sính lễ – vốn dĩ là tiền dành cho cha  bên gái. Đợi con kết hôn  thì cân nhắc đưa con ít  của hồi môn.
 
“ con chẳng  chẳng rằng, cầm hết tiền nhét  túi,  còn  mặt bao nhiêu họ hàng, bố    gì?
 
“Nên mới nghĩ cách  để con tự đưa tiền .”
 
“Thực  nếu lúc đó con đưa ngay cho , bố  chỉ định giữ  một nửa thôi, còn  sẽ đưa  con  của hồi môn.”
 
  ngờ đến lúc  họ vẫn còn đổ  cho .
 
Thì , trong mắt họ, đưa  cho  một nửa tiền sính lễ  là “  ”.
 
Họ  bao giờ nghĩ rằng:  sống trong nhà chồng, lái xe nhà chồng mua, nếu   tiền riêng,   liệu  dễ sống ?
 
“Vậy còn em trai? Trước đây bố  sang tên siêu thị cho nó,  mua nhà – tất cả hơn một triệu tệ,  bộ tài sản đổ  nó. Giờ chỉ vì  đủ tiền mua xe trả thẳng mà  thấy thiệt thòi cho nó? Đến mức  giả bệnh ung thư để lừa tiền mua xe cho nó ?!”
 
Mẹ    giường,    :
 
“Làm  mà giống  ? Nó là con trai!
 
“Con thì thông minh, gả  chồng ,   nhất định sống sung sướng.  em con thì   như . Nếu chúng   giúp nó, nó lấy   vợ? Sau  sống  ?
 
“Con là chị,  cứ  so đo tính toán thế? Thò tay  cho em nó chút thì  ?”
 
 ngửa mặt , nước mắt   ngừng rơi.
 
Bao nhiêu năm nay,   cố gắng chứng minh  giỏi giang để đổi lấy tình yêu từ họ.
 
 cuối cùng,  chỉ là một "máu túi di động", luôn  hi sinh để nuôi dưỡng “cục cưng” của họ.
 
Càng giỏi giang, họ càng thấy em  đáng thương.
 
Giờ  mới hiểu,   yêu bạn, bạn cố gắng cách mấy, họ cũng  yêu.
 
Vậy thì thôi.
 
 lau nước mắt,  thẳng :
 
“Có thể chịu thiệt một   , nhưng em  chấp nhận  mãi là   chịu thiệt.”
 
   khách sạn,  trong vòng tay Trần Khoa ngủ một mạch đến tận chiều.
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/cha-me-gia-ung-thu-lua-tien-sinh-le-mua-xe-cho-em-trai/6.html.]
Về  thành phố Chiết, tâm trạng  mới dần  định.
 
Lần   là  lái xe, trực tiếp đưa  đến thẳng cổng Cục Dân chính.
 
Trần Khoa vui mừng  mặt nhưng vẫn cố tỏ  dè dặt:
 
“Tiểu Hiểu,   thể chờ em, em đừng vì kích động mà    bảo  lừa em cưới.”
 
 trừng mắt: “Cược thì  chịu thua. Anh  cưới  ?
 
“Em đếm đến ba,  còn lề mề là em đổi ý đấy!”
 
Trần Khoa cuống cuồng gật đầu, nắm lấy tay .
 
Chúng  quyết định  tổ chức đám cưới, mà  lễ cưới kiểu du lịch.
 
Bố  Trần Khoa dù  hiểu lắm nhưng vẫn ủng hộ, cùng  đưa   chọn “ngũ kim nhất kim cương”.
 
Lúc đó  mới hiểu vì  Trần Khoa dám cá cược – vì mấy món vàng của  thật sự  là  hàng giả.
 
Buồn  là  giờ  còn coi như báu vật, cẩn thận cất trong két sắt.
 
Em trai  đăng ảnh nhận xe mới  mạng xã hội.
 
Không lừa  tiền sính lễ của , bố  vẫn cắn răng mua xe cho nó.
 
  hề ngạc nhiên.
 
Ngày hôm đó  khi rời bệnh viện,   thấy bố  trong phòng trách móc , đổ  cho    dạy nổi , để  trở thành đứa con gái bướng bỉnh bất hiếu.
 
“Mẹ nó chứ, ông   dỗ Tiểu Hiểu ? Giờ thì  , Tiểu Long vẫn đang đợi tiền mua xe kìa!”
 
Bố  im lặng một lúc  bình thản :
 
“Vội gì? Mình vẫn còn mấy vạn trong tay, đưa  tiền đặt cọc.
 
“Tiểu Hiểu mỗi tháng gửi ba nghìn cho bà đấy thôi, lấy tiền đó trả góp xe, bảo với Na Na là mua đứt luôn là xong.”
 
Việc đầu tiên    khi trở  thành phố Chiết, là đến ngân hàng hủy lệnh chuyển khoản cố định hàng tháng.
 
 tưởng  sẽ liên lạc ngay khi  thấy tiền  tháng .
 
  ngờ   họ im lặng đến lạ – ba tháng liền  gọi cuộc nào.
 
Cho đến khi bố  Trần Khoa gọi điện cho , bảo rằng bố   mang quà đến tận nhà họ.
 
 lập tức cùng Trần Khoa về.
 
Lúc  khi  và Trần Khoa  về,    phơi bày sự tồi tệ trong gia đình   mặt bố  , nên   kể gì về những chuyện  xảy .
 
Bố  thấy  bước , lập tức  tươi  với bố Trần Khoa:
 
“Con gái  giỏi lắm, bận rộn suốt, đến nỗi vợ chồng  còn chẳng liên lạc .
 
“Tuần  em trai nó cưới vợ, vợ chồng  đến đây để mời hai bác đến dự lễ.”
 
Làm con gái họ hai mươi tám năm, chỉ cần bố  mở miệng là   hiểu ngay ông đang tính toán điều gì.