Bố  vội cắt lời: “Là của hồi môn bố  chuẩn  cho con, dứt khoát  thể đụng .
 
“Khi hai đứa đính hôn, bố  hứa với bố  Trần Khoa, họ đưa 200.000 sính lễ, nhà  cũng sẽ đáp lễ tương đương.
 
“Nếu giờ con đem bán  vàng  ,   lấy gì mà đưa ? Con   ngẩng đầu lên nổi ở nhà chồng?”
 
 nhíu mày, giả bộ bối rối: “Vậy   ? Chẳng lẽ vì chuyện cưới xin mà để  chậm chữa bệnh?”
 
Thấy   tiếp lời, bố  thẳng thừng lật bài:
 
“Con ngốc, tiền sính lễ nhà họ Trần vẫn trong thẻ của con mà, con  quyền dùng chứ.
 
“Nhà họ cũng giàu, chẳng nhẽ  mở miệng đòi   tiền  đưa?
 
“Cùng lắm thì   con mang theo  vàng   của hồi môn, hai bên ngang giá, họ cũng    gì.”
 
Thật là một sự “ngang giá” tuyệt vời!
 
Thấy bố  nhắc đến Trần Khoa,  giả vờ tức giận:
 
“Đừng nhắc đến   nữa, cưới xin còn  chắc .
 
“Hôm qua   nhất định  chẩn đoán ung thư  thể  kết quả nhanh như , bệnh của  đến quá đúng lúc, rõ ràng là nhắm   tiền sính lễ trong tay em.
 
“Anh  dám nghi ngờ các , em  cãi  to với   .”
 
Mẹ  hốt hoảng: “Bảo … bình thường hai đứa dính như sam,    con về giữa đêm mà nó   cùng?”
 
 gật đầu: “Em  thể cưới một  lạnh lùng như , hôm qua  bàn đến chuyện hủy hôn . Đã  cưới thì 200.000  nhất định  trả .”
 
Bố  hoảng hốt  phắt dậy: “Điền Hiểu, con điên  ? Giờ nhà đang lúc cần tiền,   bướng bỉnh thế?”
 
 bình thản  ông:
 
“Nếu   hôn lễ, thì  cần để dành của hồi môn cho con nữa. Con sẵn sàng đem tất cả để chữa bệnh cho . Nhà      tiền, cần gì để   chê ?”
 
 lúc ,  tiếng gõ cửa,   dậy:
 
“  gọi  đến thu mua vàng, họ đến .”
 
 sắp xếp   bộ  vàng,  màng đến việc bố  ngăn cản,  đưa cho thợ thu mua vàng  đến mang theo bộ dụng cụ chuyên nghiệp.
 
Anh  bày từng món thiết   bàn, bắt đầu kiểm tra từng món một cách  trật tự.
 
Mới kiểm tra  một nửa,    nổi giận:
 
“Cô gái, cô đang đùa  ?
 
“Cô  cần thu mua 160 gram vàng nên  mới đóng cửa hàng, đích  đến tận nơi.
 
“Vậy mà ngoài hai món mạ vàng  thể trị giá  1.000 tệ, còn  đều là vàng cát,  là  giả, kiểu chín tệ chín bao ship!”
 
Mặt  đầy kinh ngạc: “Không thể nào!  thấy  đang cố tình ép giá. Đây là  vàng   tích góp từng chút trong suốt bao nhiêu năm,   thể là giả !”
 
Anh   khẩy: “Nguồn gốc thế nào   , nhưng tất cả đều là hàng giả.”
 
 lập tức rút điện thoại : “Đây đều là mẫu phổ biến,   lúc chúng   để ý,   tráo đổi.”
 
Người thợ vứt cả túi dụng cụ xuống  mặt :
 
“Được, cô báo cảnh sát ! Nếu cô  báo thì  báo!
 
“Cô   mất bao nhiêu thời gian, còn   là ăn trộm?  sẽ kiện cô tội vu khống!”
 
Bố  vội giật lấy điện thoại từ tay ,  gượng  với  thợ:
 
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/cha-me-gia-ung-thu-lua-tien-sinh-le-mua-xe-cho-em-trai/5.html.]
“Thật xin  , để    chuyến  uổng công.”
 
Vừa , ông  móc từ túi  500 tệ dúi  tay  thợ: “Chuyện trong nhà,  chút hiểu nhầm, phiền  về cho.”
 
Vừa , bố   nhanh chóng thu dọn dụng cụ,  đẩy  thợ  cửa.
 
 đuổi theo phía :
 
“Bố! Anh    vàng nhà  là giả! Sao bố  để   ?
 
“Bố  gan thì   đây,  rõ  chuyện cho con!”
 
Mẹ  – lúc nãy còn yếu đến mức  rời khỏi giường – giờ chẳng màng gì nữa, lao  ôm chặt lấy tay .
 
Bố  tiễn   thợ,   gắt lên:
 
“Đủ ! Người  mang đồ nghề chuyên nghiệp,  thể nhầm !”
 
 chỉ tay run rẩy   vàng  bàn:
 
“Bố  gì cơ? Là   mua  bộ  vàng giả  cho con suốt bao năm qua?
 
“Còn hai  thì định để con mang đống đồ chín tệ chín  về nhà chồng? Trước đây chẳng  chính hai   sợ con  coi thường ở nhà chồng ? Thì  hai  định lấy thứ  để giúp con ngẩng đầu lên hả?”
 
Mẹ  vẫn cố giãy giụa:
 
“Mẹ  ! Có khi nào  đường con    tráo túi  ?”
 
Không ngờ đến nước   mà họ vẫn còn bày  mấy lời dối trá ngu ngốc như .
 
 bật  lạnh, cầm lấy điện thoại của :
 
“Mẹ ,     đời  còn  thứ gọi là lịch sử mua hàng ?”
 
Mẹ luống cuống, định giành  điện thoại.
 
  tranh giành, nhanh chóng tìm  lịch sử giao dịch  ném trả  cho bà:
 
“Con đoán, hai năm đầu    mua sắm online nên hai món đầu là mạ vàng mua ở cửa hàng.
 
“Sau đó   dùng Pinduoduo (nền tảng thương mại điện tử giá rẻ), nên mười mấy món tiếp theo đều là vàng cát.”
 
Mặt  tái nhợt, hoang mang  sang bố.
 
Bố hừ lạnh một tiếng: “Đã  cả ,  còn bày trò   gì? Muốn khiến bố  mất mặt ? Bố là bố con đấy! Nhìn bố mất mặt con thấy sướng lắm hả?”
 
 gật đầu, mỉm :
 
“ .
 
“Thấy hai  như hề nhảy nhót  mặt con, con cảm thấy  vui.”
 
Bố  giận đến mức run , chỉ  ,   thành lời:
 
“Con bất hiếu! Mẹ con đang bệnh mà! Dù con   bỏ tiền, cũng đừng chọc giận bà như  chứ!”
 
 khoanh tay  ngực, nhếch môi nở nụ  châm chọc:
 
“Nói dối nhiều , chính   dối cũng tin là thật.
 
“Chẳng lẽ hai  thực sự nghĩ rằng tờ chẩn đoán  photoshop vụng về  sẽ lừa  con ?”
 
Bố  lúc  mới thật sự hoảng hốt:
 
“Con… con   hết  …”