Câu Truyện Của Cừu - Chương 161

Cập nhật lúc: 2025-04-02 12:54:08
Lượt xem: 18

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/9KUV8bsqzA

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Hình nhân giấy giáo viên chủ nhiệm run lên bần bật: “Bạn học Bạch... thể bắt các bạn học quỳ xuống xin em...”

Bạch Nhược Linh chúng, vẻ lạnh lùng mặt tan biến, đó là nụ dịu dàng: “Thầy thật đùa. Linh hồn các tan nát thế , dù đầu thai cũng chỉ thành kẻ tàn tật hoặc thiểu năng. Cần gì gây thêm phiền phức cho cha kiếp ?”

Tiếng than tuyệt vọng của đám hình nhân giấy vang vọng khắp căn phòng.

Bạch Nhược Linh nhẹ nhàng : “Thật , cũng ngờ rằng linh hồn giam cầm bởi kẻ g.i.ế.c . Các là ác linh, nhưng vẫn kiêu ngạo như , vì tin sẽ ác độc đến thế, đúng ?”

Cô đóng sầm cánh cửa lớp học, giọng nhẹ nhàng như gió thoảng: “ cảm ơn các bạn. Các bạn dạy nhiều điều mà đây từng . Lừa dối, gian trá, lợi dụng, lạnh lùng... đều hữu ích. Vậy nên, các bạn , hãy ở đây nhé... Chúng sẽ mãi là bạn học của .”

Nụ rạng rỡ khuôn mặt xinh của cô, trong căn phòng tối tăm , trông thật quỷ dị. Cô dịu dàng tuyên án tử hình vô tận cho chúng:

“Cho đến khi các tan thành tro bụi.”

Tiếng thảm thiết của đám hình nhân giấy vang vọng trong gian đỏ đen, như một bản hòa tấu vĩnh cửu của nỗi tuyệt vọng.

Cô gái từng dũng cảm đối mặt với ác long, con gái lương thiện, thông minh và dũng cảm...

Cuối cùng, trở thành ác long.

Cô, sẽ mãi mãi là ác long của nơi .

--Chính Văn Hoàn—

Hứa Bảo Nam , câu thật quái dị, nhưng đó là quy luật ở vùng đất hỗn loạn .

Trước mặt là một đàn ông trần truồng, da ông chi chít những mảnh gương vỡ.

Những mảnh gương sắc nhọn cắt da thịt ông , m.á.u chảy ròng ròng, nhuộm đỏ cả .

Hứa Bảo Nam tấm gương đỏ ngầu, thấy hàng ngàn hình ảnh méo mó của chính .

Đôi mắt đỏ tươi, da mặt vàng vọt, tóc tai rối bù, nước dãi chảy dài xuống ngực... Cậu trông như một kẻ điên loạn .

Cậu vẫn mặc bộ đồng phục rách rưới của Thánh Tâm. Cậu ở đây bao lâu, cũng nhớ "điều trị" bao nhiêu . Hơn trăm mũi tiêm găm cơ thể, đánh dấu sự giam cầm của .

Cậu tê liệt, máy móc hành động theo những sinh vật kỳ quái ở đây, trở về căn phòng trắng vô hồn.

Người đàn ông gương đầu, nhe răng : "Cậu thấy , sắp khỏi !"

Những mảnh gương cắm sâu da thịt ông , m.á.u tươi trào , nhưng ông hề cảm thấy đau đớn.

"Cái gì? Ông gì?" Hứa Bảo Nam ngơ ngác.

" , khỏe hơn nhiều so với lúc mới đến." Người đàn ông gương khanh khách.

"Thật ? Vậy thì ..." Cậu cũng ngây ngô theo.

Bỗng nhiên, một giọng ngọt ngào vang vọng từ trời cao: "Hứa Bảo Nam, đáng ghê tởm đến mức nào ?"

"Nhìn thế , thật sự vui vẻ và nhẹ nhõm."

"Khi nào mới chết? thấy cha đau khổ đến tột cùng."

"Họ chỉ đang giả vờ thôi. Họ hề quan tâm đến . Nếu , họ bỏ rơi ở hòn đảo ."

"Trên thế giới , ai quan tâm đến cả."

"Không ai... quan tâm... đến ..."

Lại nữa , giọng vang lên!

Cậu bịt chặt tai, run rẩy bần bật, mắt đỏ ngầu, thì thầm:

"Đừng nữa. Làm ơn đừng nữa... Những gì đều sự thật... Hu hu hu, xin đấy, đừng nữa..."

gì, dù đập đầu tường, dù cào rách tai , giọng vẫn vang vọng trong đầu .

"Hứa Bảo Nam, thật sự khiến ghê tởm."

Cậu gào thét trong tuyệt vọng: "Đừng nữa... khó chịu quá, câm miệng ! Câm miệng! xin ..."

Những trong hàng với vẻ thích thú, xì xào bàn tán:

"Cậu hôm nay hoạt bát quá nhỉ."

"Thuốc của bác sĩ thật hiệu nghiệm."

"Không tệ. Cậu sắp khỏi ."

Hàng chầm chậm nhúc nhích. Cuối cùng cũng đến lượt , đối diện với con heo khổng lồ.

“Ông... ông thấy ?” Tai đẫm máu, nắm chặt cánh tay con heo: “Cậu luôn chuyện với !”

Lúc , thấy một khuôn mặt khổng lồ đường chân trời hoàng hôn. Miệng của nó há , chửi rủa .

Hóa là nó đang chuyện!

Là khuôn mặt đó đang chuyện!

“Nó đang chuyện! Ông thấy ? Ông mau ngăn nó , mau ngăn nó !” Cậu rống lên, nhưng con heo túm lấy cổ.

Con heo khổng lồ quan sát vẻ mặt , kỹ lưỡng: “Cậu hình như khỏi hẳn .”

“Hả?” Mặt đầy nước mắt, ngơ ngác hỏi.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/cau-truyen-cua-cuu/chuong-161.html.]

“Khỏi hẳn , còn ở đây trộm thuốc? Cậu thể xuất viện .” Con heo đẩy sang một bên.

Hứa Bảo Nam kinh ngạc đó. Những khuôn mặt xa lạ vây quanh, chúc mừng :

“Chúc mừng, cuối cùng cũng bình thường .”

“Chúc mừng nhé!”

“Sau đừng bệnh nữa nhé!”

...

Con heo khổng lồ thấy vẫn bất động, ánh mắt lộ vẻ chán ghét, lạnh lùng quát: “Cút ! Đừng lãng phí thuốc tiêm của tao ở đây nữa. Không thì tao g.i.ế.c mày đấy.”

Hứa Bảo Nam sợ hãi lùi , bỏ chạy.

Cậu chạy, chạy trong vô vọng, màn đêm dần buông xuống, nuốt chửng thứ.

Cậu đang .

Đôi mắt đờ đẫn khẽ chuyển, thấy một tấm bia đá tàn tạ bên đường.

“Thánh... Thánh Tâm...” Cậu lẩm bẩm: “Đây là cái gì... quen thuộc quá... ... Sao nhớ gì hết...”

Hai từ như một lời nguyền rủa. Chỉ cần cất tiếng, nỗi sợ hãi trào dâng.

Khó chịu quá...

Thà ở trong căn phòng trắng ...

Hứa Bảo Nam co rúm giữa những tảng đá, ôm chặt đầu, hòa bóng tối.

Không bao lâu , thấy tiếng bước chân khe khẽ.

Ngẩng đầu lên, một bóng hình mảnh khảnh màu đen đang dần khuất xa.

Bóng lưng quen thuộc đến kỳ lạ, vô thức đuổi theo.

Đến một gian trắng xóa, bóng hình màu đen biến mất.

Cậu lạc lõng, đang ở , chuyện gì xảy .

Cậu giam cầm trong gian trắng xóa . Dù , la hét thế nào, cũng chỉ là một màu trắng vô tận.

Không bao lâu , giọng ám ảnh vang lên.

“Hứa Bảo Nam, là , Bạch Nhược Linh.”

Giọng quỷ quái, gieo rắc nỗi kinh hoàng...

Cậu run rẩy, một cảm giác tỉnh táo kỳ lạ ập đến.

Cậu bao giờ cảm thấy như thế , một sự tỉnh táo đến rợn .

Trong khoảnh khắc, tra tấn ở vùng đất hỗn loạn trở nên xa xôi, những mảnh ký ức vỡ vụn ùa về. Trong sự tỉnh táo đến lạnh , nhận tỉnh !

Nhược Linh.

Nhược Linh, cô gái mà yêu nhất...

ngay đó—

, về , năm nào cũng vẫn sẽ đến. Nếu như một ngày nào đó đến nữa thì sẽ nghĩ cách tiễn thật .”

Ý thức trở , nhưng cơ thể vẫn tê liệt. Ngay cả nhịp tim điện tâm đồ cũng yếu ớt.

“Hãy chuộc cho hành động của ...”

Giọng quỷ quái tan biến, tiếng bước chân xa dần.

Bên ngoài phòng bệnh, bố Chu tiễn Bạch Nhược Linh , một y tá hốt hoảng lao .

chạy về phía họ, vẻ mặt kinh ngạc và vui mừng đến khó tin—

“Ông Chu, bà Chu!” Cô hít sâu, giọng run rẩy: “Hứa Bảo Nam tỉnh !”

Trong phòng bệnh, Hứa Bảo Nam mở mắt.

Các bác sĩ vây quanh, kiểm tra với vẻ kinh ngạc.

Trong mắt họ, đây là một kỳ tích.

“Đừng… đừng với… Chiêu…” Cậu cố gắng giãy giụa, những lời khó hiểu.

“Cậu đang ?” Một y tá hỏi.

“Không .” Bác sĩ lắc đầu: “Mới tỉnh , chắc là sảng thôi…”

Không, . sảng.

Chuyện tỉnh , tuyệt đối thể để Nhược Linh

Nếu , sẽ g.i.ế.c !

- Hết truyện -

Loading...