Hai "Trương Bân" gần như hét lên cùng lúc.
Diệp Tinh Du nhắm mắt, lòng bàn tay lóe lên những tia lửa chập chờn, nhưng thể phóng , sự rối rắm tột độ.
"Dừng !" Bạch Nhược Linh cuối cùng cũng lên tiếng.
Mọi đều nín thở chờ đợi. Dù cô gì, họ vẫn tin rằng cô cách.
Bởi vì Bạch Nhược Linh luôn cách.
"Mọi kỹ tóc của họ ." Bạch Nhược Linh chỉ đỉnh đầu hai .
Lúc , hai cùng đối diện với họ, họ mới nhận sự khác biệt. Trong lúc đánh , tóc cả hai đều rối tung, nhưng giờ đây, khi cùng đối diện họ, rõ ràng một tóc lệch sang trái, lệch sang .
"Ơ? Giống như hai trong gương..." Liễu Thiên Nghi .
Diệp Tinh Du: " như cũng ai là thật..."
Bạch Nhược Linh rõ từng chữ: "Không cần ai là thật. Bởi vì, cả hai đều là chú Trương."
"Cái gì?"
Mọi ngỡ ngàng, tưởng nhầm.
Cả hai đều là thật?
Hai "Trương Bân" sàn cũng ngơ ngác.
"Ác linh ở đây! Chúng suýt nó lừa !" Giọng Bạch Nhược Linh chắc nịch: "Hành lang 11 phòng. Sau khi ba ngoài, tớ bắt đầu nghĩ rằng các phòng đại diện cho bán sinh linh. Càng nhiều , tớ càng tin suy đoán đó. Tin rằng đúng."
"Chẳng lẽ ?" Diệp Tinh Du khó hiểu.
"Ác linh chúng nghĩ . , nó tạo ảo ảnh trong giấc mơ. Hơn nữa, theo xác suất, quá trùng hợp. Sao thể mở hết các phòng mà thấy ác linh? Đến hai phòng cuối mới ? Nên tớ nghĩ, hai phòng là hai mặt của cùng một giấc mơ. Hai chú Trương là hình ảnh phản chiếu trong nước của cánh đồng."
Cô xong, .
Linh hồn thể tách làm hai ?
Nói cách khác, linh hồn thể tồn tại cùng ảnh phản chiếu của ?
Hai Trương Bân ngừng đánh , dè chừng . Hai cái bụng tròn phập phồng theo thở nặng nề.
Liễu Thiên Nghi và Diệp Tinh Du vẫn nghi ngờ, họ dùng bí mật riêng để hỏi hai . Quả nhiên, cả hai Trương Bân đều trả lời .
Mọi bán tín bán nghi.
"Mọi một chút." Bạch Nhược Linh , Diệp Tinh Du: "Diệp Tinh Du, nghĩ để thoát khỏi đây, chúng đốt cháy bộ hành lang!"
"Thật ?" Diệp Tinh Du kịp đáp lời, Từ Mục Hiến ngập ngừng chen : "... nhưng nếu ác linh biến thành Trương Bân thì ? Nếu nó xâm nhập ký ức của ông thì ?"
"Vậy Hiến thế nào?" Ánh mắt cô sắc bén, khiến rùng : "Thiêu c.h.ế.t cả Trương Bân và ác linh ?"
Từ Mục Hiến im lặng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/cau-truyen-cua-cuu/chuong-137.html.]
Khoảnh khắc đó, ông nhận khí thế của Bạch Nhược Linh đáng sợ đến mức khó hiểu... khiến ông sợ hãi.
Cô sang Diệp Tinh Du: "Diệp Tinh Du, hãy tin ."
Thực , Diệp Tinh Du luôn tin tưởng cô vô điều kiện.
"Tất nhiên tin . Chúng làm theo ý . Cậu lùi một chút." Nói , giơ tay lên, che chắn cho cô.
Dù từng nghi ngờ, từng cảm thấy bất , vẫn tin tưởng cô.
Hai Trương Bân cũng lên, lùi về Diệp Tinh Du, nhưng vẫn dè chừng , hai bên hành lang.
Ngọn lửa bùng lên, nhiệt độ cao thiêu đốt da thịt, khiến khó chịu.
Giấy dán tường hành lang cuộn tròn, thảm đen sạm, cháy dở.
Một tiếng nổ lớn vang lên, mặt đất rung chuyển dữ dội!
Họ kịp phản ứng, trung tâm hành lang sụp đổ. Diệp Tinh Du nhanh nhẹn ôm Bạch Nhược Linh tránh sang một bên. Trác Dương Hào giữa hành lang rơi xuống khe nứt!
"Không!!!" Trương Bân hét lên, lao tới giữ Trác Dương Hào, nhưng chỉ kịp ông tan biến thành nước trong vực sâu đen ngòm.
Mặt đất ngừng rung chuyển. Họ ngước lên, thấy khách sạn nứt toác.
Hành lang họ đang , sáu tầng lầu chìm trong lòng đất, chỉ tầng cùng nhô lên mặt đất.
Ánh mặt trời gay gắt chiếu xuống khe nứt, lấp lánh màu trắng hy vọng.
Bạch Nhược Linh chùm sáng, thoáng chốc cảm thấy hoảng hốt.
Cô cảm nhận cơ thể nhẹ bẫng như lời Quan Chính Hạo, nhưng cảm giác đó chỉ kéo dài vài giây.
Cô vẫn tỉnh .
Nhìn xuống, khe nứt hành lang rộng hơn mười mét. Dưới đó là vực sâu thăm thẳm, thấy đáy.
Vực sâu chia cắt Bạch Nhược Linh, Diệp Tinh Du và Trương Bân sang một bên, Liễu Thiên Nghi và Từ Mục Hiến sang bên .
"Trương Bân! Hai hợp làm một !" Liễu Thiên Nghi kinh ngạc hô lên, giọng vang vọng trong gian khe nứt.
Diệp Tinh Du cũng thấy hai Trương Bân hợp làm một.
Cậu chỉ thấy sợ hãi.
May mà Nhược Linh. Nếu , thiêu c.h.ế.t Trương Bân .
Từ Mục Hiến xuống, lớn tiếng hỏi: "Trác Dương Hào tỉnh ? Nhảy xuống tỉnh ?"
"Tôi chắc. Có lẽ sẽ tỉnh bất ngờ!" Bạch Nhược Linh hét lớn: "Anh Hiến, đừng mạo hiểm! Chúng thể trèo ngoài!"
Sau đó, cô chỉ luồng ánh sáng .
Từ Mục Hiến ngước lên, nuốt nước bọt. Quá cao...