Liễu Thiên Nghi tối sầm mặt, giáng một cái đánh mạnh đầu ông .
Trác Dương Hào nép sang một bên, dường như vẫn còn e dè Bạch Nhược Linh, giữ cách như một ngoài cuộc.
Đội hình nhỏ bé tăng lên năm , áp lực tâm lý của Diệp Tinh Du cũng tăng lên đến đỉnh điểm.
Chỉ còn ba cánh cửa.
Trương Bân, Hứa Bảo Nam và Chước Khánh Giang.
Không ai thể đoán những gì đang chờ đợi họ cánh cửa đó. Đây là một trò chơi may rủi, mà là vấn đề sinh tử của cả nhóm.
Trong tình huống , khỏi xin ý kiến của Nhược Linh. Cậu đầu , và bất ngờ bắt gặp một vẻ mặt lạnh lùng khuôn mặt cô.
Cậu nghĩ rằng nhầm.
Đây là thứ hai thấy biểu hiện lạnh lùng đó khuôn mặt Bạch Nhược Linh. Lần là khi cô kiên quyết tìm kiếm tài liệu trong nhà Trương Bân...
"Nhược Linh?" Cậu gọi cô, giọng chắc chắn. Cậu gần như dám tin những gì đang thấy.
"Sao ?" Cô đáp lời, giọng cảm xúc.
"Cậu đang nghĩ gì thế?"
"Không gì để nghĩ cả." Bạch Nhược Linh đáp lời, giọng lạnh lùng, ánh mắt dán chặt ba cánh cửa cuối cùng. "Chỉ còn ba cánh cửa nữa thôi, tớ thấy bất an."
"Ờ... ..." Diệp Tinh Du đáp , nhưng giọng điệu và biểu hiện của cô hề giống đang sợ hãi.
Diệp Tinh Du cô, một cảm giác bất an khó tả dâng lên trong lòng.
Cô , giọng vẫn chậm rãi và nhẹ nhàng như thường lệ: "Tớ đoán hỏi nên chọn cánh cửa nào tiếp theo, đúng ?"
"Ừ... đúng . Thời gian còn nhiều..."
Bạch Nhược Linh: "Tớ nghĩ ác linh ở cánh cửa giữa. Vậy chúng thử cánh cửa bên ."
Tất cả cùng tiến về phía cánh cửa bên , chỉ Diệp Tinh Du nhịn hỏi: "Có lý do gì ?"
Cô chỉ mỉm , trả lời.
Trác Dương Hào bước lên phía , Từ Mục Hiến và Diệp Tinh Du lưng ông , Liễu Thiên Nghi chuẩn mở cửa.
Trước khi mở cửa, Trác Dương Hào vô thức liếc Bạch Nhược Linh.
Cô mỉm nhẹ, gật đầu khích lệ.
Trác Dương Hào cảm động và ơn.
Cánh cửa mở .
Từ Mục Hiến nấp lưng Diệp Tinh Du, dám .
"Trống ." Trác Dương Hào kinh ngạc .
"Trống ?" Bạch Nhược Linh còn ngạc nhiên hơn, cô lao tới.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/cau-truyen-cua-cuu/chuong-135.html.]
Cánh cửa bắt đầu đóng , nhưng cô kịp thấy căn phòng tối om trống rỗng.
Rõ ràng phòng của Hàn Huống và bà Vương đều đồ vật liên quan đến chấp niệm của họ, tại căn phòng gì?
"Đây... là phòng của ai?" Liễu Thiên Nghi cũng thấy kỳ lạ.
Sau vài giây im lặng, Bạch Nhược Linh trầm giọng : "Tớ nghĩ đây là phòng của bạn học tớ."
Diệp Tinh Du: "Chu Hạo Nhiên?"
"Ừ..."
"Nếu gì, nghĩa là chết, đúng ?" Liễu Thiên Nghi vui mừng, nhưng nghi ngờ: "Vậy tại tiến giấc mơ tiếp dẫn?"
Không sống cũng chết, đó là trạng thái gì? Cô hiểu.
"Đừng lãng phí thời gian căn phòng trống đó nữa!" Từ Mục Hiến sốt ruột . "Không em gái ác linh ở phòng giữa ? Chúng tin em , mở cửa bên trái, cứu Cảnh sát Trương . Rồi cùng đối đầu với ác linh..."
"Không. Tớ chỉ đoán mò để tiết kiệm thời gian thôi." Bạch Nhược Linh ngắt lời ông . "Lần mở cửa giữa."
Từ Mục Hiến ngạc nhiên: " em ác linh ở đó..."
"Là xác suất." Diệp Tinh Du giải thích. "Nhược Linh chọn đầu, xác suất là 33%. Lần là 50%, khả năng thành công cao hơn."
Từ Mục Hiến do dự.
Nghe đáng tin chút nào.
"Đừng chần chừ nữa! Dù là ác linh, chúng cũng đối đầu trực diện!" Liễu Thiên Nghi bước lên, quyết đoán mở cửa.
Một luồng gió mang theo thở đồng ruộng ùa .
Họ thấy, cánh cửa là một ngôi làng nhỏ...
Một ngôi làng dựng .
Đường chân trời của ngôi làng đó chính là khung cửa bên trái của hành lang.
Như thể thời gian và gian bẻ cong, chia cắt thành hai thế giới với trọng lực khác biệt.
Ngôi làng nhỏ bé giữa những cánh đồng lúa bát ngát. Những nông dân bất động giữa đồng, ngước lên bầu trời, khuôn mặt trắng bệch, vô cảm.
Bầu trời mây, mặt trời mặt trăng, chỉ những chiếc đầu khổng lồ của các vị thần lơ lửng. Chúng giống như những con quái vật xí, cũng mang một màu trắng nhợt nhạt, như thể cả thế giới lấp đầy bởi những cái đầu quái dị.
Trong ngôi làng, chỉ một bé ôm chặt đầu, run rẩy.
"Chú Trương, là chú ?" Diệp Tinh Du thử gọi.
Cậu bé ngẩng đầu lên, đôi mắt trong veo phản chiếu cánh cửa hư mở giữa cánh đồng.
Một giây , bé dậy, do dự chạy về phía cánh cửa.
Khi lao hành lang, bé ngã xuống tấm thảm, ngay lập tức biến thành Trương Bân khỏe mạnh.
"Đây là ..."