Ngay lập tức, Từ Mục Hiến run b.ắ.n lên.
Ông đầu chậm rãi như thể đang cưỡng ép bản , lập tức ngoắt trở , mặt trắng bệch, môi khô khốc, trán rịn mồ hôi lạnh như sốt cao nhiều ngày.
Ông như sắp :
“Không thể nào… rõ ràng là mà! Cô đang… đang chằm chằm chú từ nãy đến giờ... Cháu… cháu thấy ?”
Bạch Nhược Linh sững .
Toàn lạnh toát.
“Cháu gái…” Giọng ông run rẩy như tiếng gió rít khe cửa sổ trong đêm.
“Hình như chú… chú gặp quỷ …”
A!
Trong khoảnh khắc đó, Bạch Nhược Linh đột ngột nhớ — giống như một sợi dây trong đầu bật mạnh.
.
Ông chú … ông . Nói cái điều nên nhất.
Bà nội từng dạy cô từ bé:
“Nếu gặp quỷ, tuyệt đối kể cho khác .
Nếu , quỷ sẽ tìm đến đó luôn.”
Bắt đầu từ hôm đó — đúng cái ngày xe buýt, lúc ông chú hàng xóm thì thào cái câu nên … cô cũng bắt đầu quỷ quấn lấy.
Từ Mục Hiến. 36 tuổi.
Tốt nghiệp đại học chính quy.
Vào công ty hiện tại hơn mười năm, nhưng vẫn là một nhân viên nhỏ bé, tên tuổi. Chưa từng thăng chức, từng công nhận.
Lặng lẽ đến mức... chính bản ông cũng dần quên mất từng ước mơ gì.
Bề ngoài thì đến nỗi — đeo kính, dáng quá tệ — nhưng duyên với phụ nữ.
Ông từng nghĩ thể do điều kiện đủ : nhà, xe, tài sản thừa kế. Là kiểu mà trong thị trường xem mắt, chỉ liếc một lướt qua.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/cau-truyen-cua-cuu/chuong-13.html.]
Thế giới vận hành bằng tiền.
Giá nhà đắt đến mức phi lý. Ông từng đùa rằng, nếu tổ tiên ông bắt đầu tiết kiệm từ thời kỳ đồ đá, thì đến bây giờ... may mới đủ mua một căn hộ nhỏ ở ngoại ô.
Ví dụ như khu chung cư Lâm Đường mà ông đang thuê.
Nhìn bề ngoài, chỉ là khu căn hộ bốn tầng kiểu cũ, vôi tường phai màu, lan can sắt han rỉ. thời , nơi từng là khu cao cấp của thành phố — sân riêng, trong khu trường điểm, gần siêu thị và bệnh viện. Bây giờ giá nhà vượt mốc 70 nghìn tệ mỗi mét vuông.
Mỗi căn câu chuyện riêng.
Căn 202 — bên hành lang — là của Diệp Tinh Du, học sinh cao ráo, trai, sáng sủa, học giỏi chơi thể thao. Gia đình giàu, mua luôn căn 3 phòng ngủ, 2 nhà vệ sinh rộng rãi, nội thất sang trọng.
Căn 102 tầng một — của gã béo đầu trọc luôn hút thuốc sảnh. Trông như xã hội đen, lời ngắn cộc, ánh mắt dữ dằn. Căn nhà đó cũng thuộc sở hữu riêng.
Còn căn 401 — nơi ở của con Bạch Nhược Linh — là căn cải tạo để cho thuê. Gác mái, nóng mùa hè, nhưng sạch sẽ và tiện nghi. Giá thuê… hơn 10 ngàn tệ một tháng.
Đối diện họ, căn 402 là của một bà lão sống một . Người bảo bà sống ở đó mấy chục năm, , tiếp ai. Mỗi chiều sẩm tối đều lặng lẽ khuân cái ghế dài sân biến mất trong bóng đêm. Mặt bà nhăn nheo, ánh mắt trống rỗng, da sạm như cương thi già khiến lạnh sống lưng.
Căn hộ của bà trang trí cực kỳ thời. Cửa sắt gỉ sét, kính cửa sổ dán băng dính, rèm vải sờn rách. Từ Mục Hiến đoán, đó chắc là nhà phúc lợi nhà nước cấp từ thời bao cấp. Một nơi thời gian bỏ quên.
Còn căn hộ của chính ông…
Chỉ cần liếc qua cửa sổ là — tồi tàn, ẩm mốc, ánh đèn vàng úa và rèm vải lửng lơ như sắp rơi. Một thế giới nhỏ âm u, giống như trái tim ông — trống rỗng và mệt mỏi.
Cửa sổ nhà thì sáng bóng mới tinh.
Chỉ nhà của Từ Mục Hiến — cửa sổ làm bằng hợp kim nhôm rẻ tiền, dùng hơn mười năm, khớp nối rỉ sét loang lổ, tróc sơn và nhuốm đen từng mảng.
Nhìn nó... giống như một cái quần đùi cũ kỹ, rách tả tơi, vắt lạc lõng giữa một tòa nhà tử tế.
Bên ngoài tồi tàn, bên trong càng thê thảm.
Từ ngày ông dọn , cái vệt dầu mỡ tủ bếp từng lau chùi. Ban đầu còn vàng vàng, dần ngả nâu, cuối cùng đóng thành một lớp đen đặc, dính như nhựa đường.
Phòng gần như trống trơn. Tường sơn trắng nhưng cũ kỹ, xỉn màu, nham nhở.
Tủ quần áo âm tường gần cửa thì mang đậm "phong cách thời đại" màu vàng nhạt, sơn bong tróc từng mảng. Mỗi chạm nhẹ cửa gỗ, lớp sơn vỡ như mảnh xác c.h.ế.t bong khỏi da thịt.
Những khi quá rảnh rỗi và chán nản, Từ Mục Hiến thường tìm một góc còn nguyên tủ, ấn mạnh đầu ngón tay cho lớp vỏ phồng lên bung , lộ phần gỗ thô ráp bên trong.
Lâu dần, tủ dường như mọc hàng chục... hàng trăm "con mắt gỗ", lặng lẽ chằm chằm ông, âm thầm và dai dẳng như oán khí.
Ông sống trong căn hộ 9 năm.