Chương 9:
“Kỳ thi đại học cuối cùng, là thi, và .”
“Ngày hôm , khi kết quả thi, chính là sinh nhật thứ mười chín của .”
“Tối hôm , mua bánh kem, nấu một bàn đầy món ăn, uống nhiều rượu giống hệt như ba năm .”
“ thổi nến xong, hỏi : Con ước điều gì ?”
“ : Là… lời chúc phúc dành cho .”
“Bà vui, nụ rạng rỡ: Con trai tiền đồ , con để theo con mà hưởng phúc đó, đúng con?”
“ đáp: Vâng, .”
“Mẹ hài lòng nở nụ , gục đầu xuống bàn, say ngủ.”
“ lặng lẽ gương mặt bà thật lâu, lâu mới dậy rời .”
“Đêm sinh nhật tuổi mười chín, trưởng thành, rời khỏi nhà, bước màn đêm mênh mông, và bao giờ đầu nữa.”
“Không giống ba năm , mà mang theo bất cứ thứ gì.”
“Sau đó, A Nguyên là nhận giấy báo trúng tuyển đại học.”
“ đưa cái tên “Hạ Văn Hy” của cho A Nguyên, còn trao cho tên “Trần Uyên” của .”
“Trường mà đăng ký ở tỉnh khác, sẽ ai trùng hợp gặp nghi ngờ gì nữa, còn đủ tuổi trưởng thành, thể rời trại trẻ mồ côi, vĩnh viễn cần .”
“Để giảm tối đa ảnh hưởng đến cuộc sống của , hủy hoại gương mặt bằng vết bỏng và vết dao, từ đó trở , cái tên “Hạ Văn Hy” chỉ còn thuộc về một .”
“Những năm đó, chúng vẫn thỉnh thoảng liên lạc.”
“ sống bên cạnh , học ở trường đại học y mà điền nguyện vọng, đó trở thành một bác sĩ, định cư ở một thành phố yên bình, bước tiếp theo chắc chắn sẽ là cưới vợ, sinh con và sống một cuộc đời như từng mơ ước.”
“Còn thể thảnh thơi về phía định mệnh của .”
“Cảm giác đó thật kỳ lạ, giống như hai thế giới song song hợp nhất thành một.”
“ hề lật vụ án, mà là lật một cuộc đời”.
Để một đứa con trai xứng đáng để gửi gắm cả đời, đó chính là lời chúc phúc sâu sắc nhất mà dành cho bà.
…
“Quay câu hỏi lúc , vì ở tòa khai động cơ thật.”
“Bởi vì xâm hại là Hạ Văn Hy, còn là Trần Uyên, với Chu Hồng Hứng vốn thù oán gì. Tự nhiên mà khai như thế chẳng sẽ mâu thuẫn với hồ sơ ?”
“Dù thì cũng là án tử, động cơ quan trọng gì. Từ một năm chuẩn tâm lý để c.h.ế.t . Ai ngờ Hạ Văn Hy bỏ một khoản tiền lớn thuê luật sư dày dạn kinh nghiệm biện hộ cho , giành án tử hoãn thi hành.”
“Thực hoãn cũng , thể thỉnh thoảng thư, tin vẫn khỏe, miễn là bà phát hiện là . Trên đời điều còn lưu luyến duy nhất chính là điều đó. Nếu dạo gần đây vợ phát hiện chuyện, cũng sẽ buộc . Chỉ thể trách Mã Minh xui xẻo thôi.”
Câu chuyện kết thúc, vẫn hồn.
Trần Uyên đồng hồ:
“Đến giờ , thôi.”
Anh bình thản dậy.
“Những gì kể… là thật ?” vội hỏi.
“Đưa Trần Uyên ngoài!” – tiếng đồng nghiệp vang lên ngoài cửa:
“Đến giờ , chuẩn xác nhận nhân !”
Trần Uyên đáp khẽ:
“Thật giả giờ cũng chẳng còn quan trọng nữa. Tại chỉ khi c.h.ế.t ư? Bởi vì đến giờ phút , thứ còn quan trọng. Trước khi c.h.ế.t vài lời cũng gì là to tát .”
Hai cảnh sát áp giải phạm nhân bước , dẫn .
c.h.ế.t lặng giây lát lao ngoài.
Cuối hành lang mờ tối, trời hửng sáng, tiếng xích chân nặng nề vang lên từng nhịp, xa dần…
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/cau-chuyen-cua-tu-tu/chuong-9.html.]
“Khoan !” - hét lên, định chạy theo.
Phía vỗ vai .
“Tiểu Lục, gì ?”
giật , là tiền bối của , lát nữa chính ông sẽ chịu trách nhiệm xác nhận danh tính.
nắm chặt lấy ông, hối hả kể bộ câu chuyện của Trần Uyên, hấp tấp đến mức lời nọ xô lời .
Người tiền bối trầm mặc một lúc, chỉ hai câu khiến cứng họng:
“Cậu xem, tội do phạm ? Hai mạng đó do g.i.ế.c ?”
Ông tự trả lời:
“ . đây tên gì, nhưng bây giờ tên là Trần Uyên. Hồ sơ cũng ghi là Trần Uyên. Dù là tự nguyện đổi tên với ai, là thi đại học mạo danh , nguyên nhân thế nào cũng mặc kệ.”
“Tội là do chính gây . Vậy việc xác nhận danh tính vấn đề gì ? Không . Kết quả gì đổi ? Cũng .”
“Anh chỉ đang bịa chuyện, đừng nghĩ nhiều quá. Câu chuyện ly kỳ thế mà cũng tin , Tiểu Lục, còn non lắm. Đi thôi.”
Nghe xong, dần dần bình tĩnh , khẽ lắc đầu, chậm rãi bước theo .
Xác nhận danh tính, thi hành án việc đều tiến hành đúng quy trình.
Trời còn sớm, mặt trời lên, cả pháp trường phủ trong một màu xanh lam mờ lạnh của buổi tinh sương.
Gió núi cuốn theo sương mù, ẩm buốt.
rùng , lúc mới sực nhận theo đoàn đến tận pháp trường.
Đây là đầu tiên đặt chân đến nơi .
Cảnh tượng mắt… giống hệt như lời Trần Uyên từng miêu tả.
Câu chuyện kể, dù thật giả, cũng thể đổi kết cục.
, rốt cuộc là thật là giả?
Trần Uyên bước giữa bãi cỏ trống, lặng một lát quỳ xuống.
Từ khi bản án tuyên cho tới giờ, vẫn luôn bình thản, vướng bận, cầu xin gì.
Khi tiếng lên đạn vang lên, khẽ run, bất ngờ ngẩng đầu về phía xa.
cũng đột nhiên nhớ điều gì đó, vội ngẩng theo hướng ánh mắt .
Chỉ thấy khu ký túc xá ở phía tây Nhà máy Cơ khí 2 Tây Sơn.
Vì bỏ hoang lâu, tường nứt nẻ, cửa sổ vỡ nát.
Giữa lùm cây rậm rạp, một khung sắt trồng hoa nhô bên ngoài cửa sổ, đó đặt một chậu gốm đỏ, cỏ dại mọc um tùm.
Trong khoảnh khắc , dường như thấy một phụ nữ đang cúi đầu tưới nước, hình gầy guộc, động tác nhẹ nhàng mà quen thuộc đến rợn .
Tim hẫng một nhịp, vội đầu Trần Uyên.
“Đến giờ !”
Tiếng hô vang lên.
Súng chĩa thẳng đầu .
Đôi đồng tử của Trần Uyên đột ngột giãn , ánh mắt sắp tắt vẫn găm chặt về phía khung cửa sổ xa , đôi môi run rẩy, thở đứt quãng, chỉ còn thoát , mà còn hít .
Cảnh sát nhắc: “Há miệng !”
Anh quỳ rạp đất, ngẩng đầu, dốc lực há miệng, bật tiếng gào tuyệt vọng:
“Mẹ ơi! Mẹ ơi!”
Tiếng s.ú.n.g nổ.
Những con chim kinh động chỉ bay lên, núi rừng chìm tĩnh lặng.
Và … câu trả lời quá rõ ràng.
Hết truyện.