Chương 7:
“ kể từ ngày lớp hai, thế giới của đổi khác, đó hủy hoại. Cha dám giúp còn bỏ rơi , thì chẳng gì ngoài việc ép buộc. chỉ còn một trơ trọi, nơi nương tựa, ai hiểu nỗi tuyệt vọng và đau đớn của .
“Mẹ dẫn tới đây; bà bắt xử bắn, bắt trị liệu tâm lý. Vì , gắng chịu đựng tuyệt vọng và đau khổ để sống như bình thường, thi đỗ trung học cơ sở, trung học phổ thông, tất cả chỉ để vui lòng. ai từng hỏi gì ? Mẹ nghiền nát, bóp méo , bắt thành hình bà mong , bà bao giờ hỏi gì ?
“ chỉ còn là một tên xác sống, ý nghĩa duy nhất cuộc đời còn là g.i.ế.c con thú đó, chỉ tự cứu , chỉ giải thoát, ? bà chịu buông tay, bà ôm chặt , chịu buông, thật sự chịu nổi…”
“Dù thế nào nữa cũng thể trở thành lý do để t.h.ả.m sát !” giận tới mức kiềm chế .
“Lý do để gây tổn hại khác thì nhiều lắm, nhưng lý do gì để hại bà chẳng gì sai cả. Bà sinh nuôi nấng , buông chỉ vì bà yêu !”
“Bà thể như cha , bỏ mà để giữ an , sống một cuộc sống mới, nhưng bà . Bà dắt dọn nhà bao , chạy nhiều việc để kiếm tiền cho chữa bệnh, còn tốn công chịu khổ đủ điều để giữ bí mật cho . Bà tất cả chỉ để sa ngã, rơi con đường lối thoát.”
“Bà nhân cách chống đối xã hội, mà từng chùn bước, bà sợ cảnh ở pháp trường, nhưng ở bên từng tỏ sợ hãi. Bà yêu đến thế, tin đến thế, đáp bà thế ư? Anh còn gọi là ? Anh g.i.ế.c yêu thương nhất đời, đúng là một con quỷ, con quỷ thể tha thứ, đáng c.h.ế.t, nã đạn một còn là rẻ cho !”
Trần Uyên : “Bác sĩ Lục, phương pháp tư vấn tâm lý nào giống ? Anh chẳng chỉ tăng áp lực tâm lý của giờ hành hình ?”
“ chỉ thể là, mục tiêu của đạt . Có lẽ hôm nay sẽ hành hình , thể c.h.ế.t muộn vài ngày… Hóa đó là mục đích của . Anh thể thẳng, cần bịa một câu chuyện dài thế , kể nhiều cảnh thế nào cũng thể rửa sạch tội của !”
Nếu xuất hiện tình tiết án mới tất nhiên cần xét xử . Nhiều tội cùng xét xử thì hoãn thi hành án.
“Có thể c.h.ế.t muộn vài ngày hả?” Trần Uyên vẻ ngạc nhiên:
“Vậy nếu vài ngày nữa khai thêm một vụ nữa, hoãn thêm vài ngày ?”
Nghe ý tứ , dường như còn tiếc là g.i.ế.c đủ nhiều. Dùng sinh mạng nạn nhân để kéo dài đời sống tội của bản , trong đó còn cả , thật là tàn nhẫn đến cùng cực.
“ còn băn khoăn là tại giờ hành hình mà bình tĩnh đến thế… giờ hiểu , đúng là…” nghiến răng định mắng thêm, nhưng cạn lời.
tức giận lên, định lập tức đưa việc lên báo cáo.
Lúc , đồng nghiệp mang hồ sơ của Trần Uyên tới. quẳng nó lên bàn, định mở xem nữa.
“Bác sĩ Lục, còn khai gì cả mà…” Trần Uyên gọi :
“Ngoài , thật sự định xem hồ sơ của ?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/cau-chuyen-cua-tu-tu/chuong-7.html.]
liếc một cái, ngần ngại một lát vẫn mở hồ sơ xem.
Mở là thấy ngay mục sơ yếu lý lịch đầu tiên: 1990–1998, ở Viện Phúc lợi Trẻ em Dương Quang, huyện Tây Sơn.
kiểm tra mấy , trong hồ sơ đúng là ghi như .
Chuyện gì thế ?
Không đúng .
Anh rõ ràng là năm 1995 theo chuyển đến huyện Tây Sơn, thể năm 1990 sống ở cô nhi viện ?
“ hiểu …” lầm bầm:
“Hóa đang bịa chuyện, thứ kể hôm nay đều do bịa . Lúc đầu còn nghi ngờ, cuối cùng tin theo…”
“Không, bịa…” Trần Uyên giấu nụ , nghiêm mặt :
“ nhắc một nữa, những gì đều là sự thật. Anh nghĩ bịa chuyện vì nhiều chi tiết còn kể rành rọt. Chi tiết rõ, đương nhiên sẽ thấy vô lý.”
“Vả , Bác sĩ Lục , đừng vội phán xét theo cảm tính lên mặt chỉ trích như thế, tư cách đ.á.n.h giá .” Trần Uyên tiếp: “Còn mười lăm phút, cho tiếp .”
Lời kể của Trần Uyên - Phần 5:
“Anh còn nhớ lúc đầu gì ? bảo là cũng học qua tâm lý học, tâm lý học thật sự thể vô dụng như .”
“Lên lớp chín, học tâm lý tại phòng khám của Bác sĩ Dương, đem những gì học áp dụng cho bản . ngừng soi xét nội tâm, cuối cùng nhận Chu Hồng Hứng chính là nút thắt trong lòng .”
“Chỉ cần giải quyết Chu Hồng Hứng, sẽ thể xoa dịu nỗi đau từ thuở ấu thơ kéo dài tới tận bây giờ.”
“ đời ở mỗi giai đoạn sinh nỗi khổ mới, nhiều chuyện trải qua , ở nhiều năm mới chợt hiểu thấu.”
“Những chuyện qua thể nghĩ thông , còn chuyện đang xảy thì , bởi vì vẫn đang đắm chìm trong đó.”
“Lúc đó vì một bỏ nhà thất bại, mối quan hệ giữa và rơi bế tắc. Thời gian đó, hễ chút rảnh rỗi, liền đến phòng khám của Bác sĩ Dương học tâm lý, hoặc chạy sang trại trẻ mồ côi ở cùng A Nguyên chung là về nhà.”
“ cố gắng hết sức để tránh mặt , thấy bà.”
“Người trong cuộc thì mù quáng, kẻ ngoài cuộc sáng suốt. luôn cho rằng ghét , nhưng A Nguyên thì chỉ thoáng thấu điều che giấu trong lòng.”