CÂU CHUYỆN CỦA TỬ TÙ - CHƯƠNG 6

Nội dung chương có thể sử dụng các từ ngữ nhạy cảm, bạo lực,... bạn có thể cân nhắc trước khi đọc truyện!

Cập nhật lúc: 2025-10-15 15:50:57
Lượt xem: 132

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/1B8nPQWmqZ

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Chương 6:

 

“Mẹ dắt chuyển đến sát pháp trường Tây Sơn, bắt mỗi ngày quan sát cảnh xử bắn, cho gặp Bác sĩ Dương chữa trị nhưng tất cả đều thể sửa chữa .”

 

“Ngược , chính nhờ nhiều sách tâm lý của Bác sĩ Dương, mới phát hiện con đường tự cứu.”

 

“Trước khi những việc cảm thấy thoả mãn, nhưng trong lòng lạc lõng, hiểu rằng chỉ khi g.i.ế.c Chu Hồng Hứng thì mới thực sự giải thoát.”

 

còn bối rối nữa, cũng cho ai , vẫn sống và học tập bình thản.”

 

“Học lực đầu lớp, thầy cô bảo thể đỗ trường trọng điểm, đặt nhiều kỳ vọng ; bạn bè, hàng xóm đều cho rằng là đứa trẻ thông minh, ngoan ngoãn, từng phát hiện điều gì bất thường.”

 

sách tâm lý và thường những nhận xét riêng, Bác sĩ Dương như tìm thấy cùng chí hướng, nhiệt tình giải đáp thắc mắc, còn dẫn các buổi thuyết giảng về tâm lý, như thể truyền nghề cho .”

 

“Cuộc sống thường nhật tựa mặt hồ tĩnh lặng, đè nén dòng nước ngầm.”

 

“Năm mười sáu tuổi, thi đỗ trường trọng điểm, ngày nhận giấy báo trúng tuyển trùng với sinh nhật .”

 

“Đêm vui lắm bà mua bánh kem, bày một bàn cỗ thịnh soạn và uống khá nhiều rượu.”

 

Tối đó, ngay bàn ăn, thẳng thắn với rằng lên trung học nữa, việc , rời .

 

Mẹ thì say rượu, như chẳng thấy gì.

 

Tối bỏ nhà .

 

Chưa ba ngày, báo cảnh sát tìm bắt đưa về.

 

lóc van xin trong văn phòng hiệu trưởng:

 

“Con thể thế với , con thể nghĩ cho chút

 Mẹ sinh con, nuôi con thật chẳng dễ dàng gì…”

 

Bà chỉ là một bình thường, những lời bà đều là những yêu cầu bình thường.

 

đứa trẻ bình thường. Giữa tồn tại một sự tương thích.

 

Mẹ nghĩ bà đang yêu thương , nhưng thực tế bà chỉ thêm gánh nặng, bà ôm chặt lấy buông, khiến gần như ngạt thở.

 

thể chịu nổi cái gánh nặng sống . Những dây thần trong đầu căng đến mức lúc suýt đứt.

 

Trong trạng thái , vẫn cố học tiếp.

 

chắc thấy những lời đêm , dù thì vẫn học, vẫn , thứ tiếp tục như cũ.

 

Mỗi ngày khi đến trường, đều liếc sang pháp trường Tây Sơn.

 

Cảnh xử b.ắ.n đối với trở nên nhàm chán, như một quảng cáo phát phát .

 

Hôm mở cửa sổ, cúi mặt tưới chậu lan.

 

bỗng buột miệng: “Mẹ ơi, ngẩng lên xem , sắp b.ắ.n kìa, đầu sẽ nở hoa.”

 

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/cau-chuyen-cua-tu-tu/chuong-6.html.]

Trước đây hai con vẫn hiểu theo một cách ngầm. Lần thẳng , khiến đỏ mặt vì hổ, lúng túng xử lý, nhưng vẫn dám ngẩng đầu .

 

Khi tiếng s.ú.n.g vang lên, nghịch ngợm trò, lăn mạnh xuống giường.

 

Mẹ giật , đóng sầm cửa và bỏ .

 

Thời gian , quan hệ giữa căng thẳng, ở nhà chúng chẳng đoái hoài , nhưng ngoài vẫn diễn vai hiền con thảo.

 

Mẹ cố gắng duy trì vẻ yên bình bên ngoài, liền cùng bà đóng vai. Những ngày như thật khổ sở, sự xuất hiện của khiến cảm thấy ngột ngạt đến tận cùng.

 

, Bác sĩ Dương đến trại trẻ mồ côi trong thị trấn giảng bài, cũng theo đến. Ở đó quen một đứa trẻ tên A Nguyên.

 

Cậu cũng mười sáu tuổi, trại mồ côi khuyến khích A Nguyên ngoài tìm việc, sớm tự lập, còn thì ràng buộc, thể rời . A Nguyên thích tâm lý học, chúng cùng chung sở thích, bàn luận với , dần dần trở thành bạn bè.

 

Khoảng thời gian , tan học là chạy thẳng sang trại mồ côi, suốt ngày ở bên A Nguyên. thà ở trại mồ côi còn hơn về nhà. Có cô giáo ở trại còn đùa rằng coi trại mồ côi là nhà .

 

 

với Trần Uyên quen nhiều, thường tiếp nhận thông tin một cách thụ động, nhưng nãy chợt thấy chỗ .

 

Nghe đến đây, cuối cùng nhận vấn đề , trong hồ sơ cá nhân của Trần Uyên.

 

Đồng nghiệp từng với rằng, Trần Uyên là trẻ mồ côi.

 

trong câu chuyện của chính , cha rút lui từ sớm, và cho tới giờ vẫn xuất hiện.

 

một linh cảm .

 

Trần Uyên từng , cha bỏ là vì sợ .

 

Bỏ qua lời khai của Trần Uyên, thật sự hiểu rõ và cũng hề xem kỹ hồ sơ của .

 

dậy ngoài gọi đồng nghiệp mang hồ sơ của Trần tới, chỗ tiếp tục .

 

 

“Trại mồ côi là nơi ” Trần Uyên thở dài “Ở đó tự do, chẳng ai quản ai cả. Mấy đứa ở trại mồ côi còn ghen tị với , mà thì ghen với chúng.”

 

“Anh , thèm trẻ mồ côi, ?” - chậm rãi xác nhận một nữa.

 

Trần Uyên nhiều nhấn mạnh khiến kìm nén, bó buộc , trở thành gánh nặng của , khiến thể thuận lợi bước con đường phạm tội. Rồi thèm trẻ mồ côi.

 

Máu trong tức thì sôi lên: “Trần Uyên, , còn gì nữa?”

 

“Anh đang nghĩ gì ?”

 

“Anh là một con quỷ, sinh là một con quỷ…” thể tưởng tượng nổi, đời loại như , thậm chí xứng gọi là .

 

“Quỷ ư, là ?” Trần Uyên đáp ngược.

 

cũng nữa…” Trần Uyên khẽ, ánh mắt trở nên cực kỳ u ám: 

 

“Thuở cũng một gia đình hạnh phúc, cũng từng là một đứa trẻ ngoan, thông minh, điều, cha thương yêu , ai cũng khen bảo tương lai sẽ thành đạt, sẽ đỗ đại học , công việc , cưới vợ, sinh con, hiếu thảo với cha .

Loading...