CÂU CHUYỆN CỦA TỬ TÙ - CHƯƠNG 1
Cập nhật lúc: 2025-10-15 15:49:05
Lượt xem: 90
Văn án:
Cách giờ hành hình còn hai tiếng, bước buồng giam để tiến hành buổi tư vấn tâm lý cuối cùng cho phạm nhân sắp xử tử.
Người phạm nhân ngẩng đầu lên, giọng bình thản:
“Chẳng mấy chốc nữa sẽ bắn, chuyện cũng sẽ phủ bụi. Kết cục như thật chẳng gì thú vị. vẫn vùng vẫy thêm chút nữa, xem để đảo ngược cái kết tẻ nhạt đây?”
Hắn khẽ cong môi, nở một nụ khó đoán:
“Hay là kể cho một câu chuyện nhé, Bác sĩ Lục thấy ?”
Nụ mơ hồ khiến sống lưng lạnh toát.
Hai tiếng cuối cùng của đời , chẳng lẽ còn định lật bản án ?
…
Chương 1:
Năm 2005, khi nghiệp đại học, phân công về một trại giam nam ở vùng núi Tây Nam, nhận nhiệm vụ tại bộ phận giáo d.ụ.c cải tạo, cũng tức là giáo viên kiêm cố vấn tâm lý.
Công việc hằng ngày của là trò chuyện, giáo d.ụ.c tâm lý cho phạm nhân, giúp họ điều chỉnh những nhận thức sai lệch để thể hòa nhập hơn trong quá trình cải tạo.
Trong các phạm nhân, một tên Trần Uyên, vốn dĩ trong danh sách cần theo dõi đặc biệt.
Anh kết án tử hình hoãn thi hành án vì tội cố ý g.i.ế.c , thụ án hơn một năm.
Thái độ sinh hoạt ở trại khá bình thường: tích cực nhưng cũng chống đối, luôn chấp hành mệnh lệnh, từng xung đột với ai.
Thường ngày ít , kín đáo đến mức trong đám phạm nhân với đủ loại tính cách, gần như sự hiện diện nào đáng chú ý.
Chỉ cần ngoan ngoãn thêm vài tháng nữa, Trần Uyên thể vượt qua thời gian thử thách của án tử hoãn thi hành giảm xuống tù chung .
Thế nhưng… biến cố xảy .
Không lâu đây, Trần Uyên bất ngờ tấn công bạn cùng phòng.
Đó là một vụ hành hung đơn phương, từng cú đ.ấ.m đều nhằm chỗ hiểm, chỉ trong hơn mười giây, đ.á.n.h trọng thương và c.h.ế.t tại chỗ.
Các cảnh sát trực ca thậm chí còn kịp phản ứng.
Một năm ngoan ngoãn qua khiến suýt quên rằng, Trần Uyên vốn là một kẻ m.á.u lạnh g.i.ế.c phân xác, chỉ nhờ luật sư biện hộ khéo léo mới giành cơ hội hai năm hoãn thi hành án.
Giờ đây, đến kết cục nhất.
Trong thời gian thử thách án mà cố ý phạm tội với tình tiết nghiêm trọng, đương nhiên sẽ thể tiếp tục hoãn nữa.
Án tử hình trở thành điều chắc chắn.
Sau khi bản án tuyên, chúng thông báo cho phạm nhân một ngày.
Trần Uyên rõ hai mươi bốn tiếng cuối cùng của đời sắp xếp rành rọt:
Ngày mai, sẽ gặp nhân cuối, tắm rửa sạch sẽ, ăn một bữa ngon, tiếp nhận buổi tư vấn tâm lý, đó xác nhận danh tính và thi hành án.
Trần Uyên chỉ nở một nụ lạ lùng, gì.
hỏi:
“Anh thắc mắc gì ?”
Anh đáp với giọng nhạt nhẽo:
“Không .”
…
Ngày hôm , Trần Uyên áp giải đến trại giam dành cho tử tù và với tư cách là cố vấn tâm lý, cũng cùng.
Trước khi hành hình, phạm nhân thường sắp xếp gặp cuối.
Trần Uyên là một đứa trẻ mồ côi, cha , nhân.
Trong suốt những năm tù, từng ai đến thăm và hôm nay cũng một ai đến tiễn biệt.
Người duy nhất mà Trần Uyên từng liên lạc là một bạn nam tên Hạ Văn Hy.
Hai mỗi hai tháng trao đổi thư một .
Theo quy định, thư từ của phạm nhân đều qua kiểm duyệt: nội dung xem xét kỹ lưỡng, nếu vấn đề mới gửi hoặc chuyển đến.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/cau-chuyen-cua-tu-tu/chuong-1.html.]
Những lá thư của họ trông vẻ bình thường, chỉ là những câu hỏi thăm về sức khỏe và gia đình nhưng khi kỹ giữa những dòng chữ, ẩn chứa một sự mật khó tả.
Các đồng nghiệp trong phòng thư tín khi bàn bạc đến một kết luận đầy chấn động:
“Hai đó quan hệ... đơn giản chỉ là bạn bè.”
Thế nhưng bạn Hạ Văn Hy bao giờ xuất hiện trong phòng thăm gặp.
Lá thư cuối cùng Trần Uyên nhận khá đặc biệt: Hạ Văn Hy, mà là vợ của .
Cô phát hiện điều gì đó bất thường, nên gửi thư tới chất vấn Trần Uyên:
“Anh là ai?”
Chính từ đó, chúng mới rằng Hạ Văn Hy kết hôn lâu đó.
Chúng suy đoán, đó chính là lý do khiến Trần Uyên đột nhiên phát điên.
Bây giờ, Trần Uyên đeo còng tay và xiềng chân, tựa tường, chậm rãi bằng miệng để quản giáo giúp lá thư cuối cùng.
Vẫn là những lời hỏi thăm thông thường, chỉ thêm một dòng ngắn ngủi:
“Không cần hồi âm nữa.”
Cách giờ hành hình còn hai tiếng, đến để buổi tư vấn tâm lý cuối cùng cho .
Trần Uyên dáng vẻ nhã nhặn của một thư sinh, khuôn mặt gần như là một trí thức nhưng những vết sẹo do d.a.o và bỏng má khiến mang theo nét dữ tợn đáng sợ.
Anh thẳng giữa phòng giam, nét mặt bình thản đến lạnh lùng.
Đa phạm nhân, dù cứng rắn đến , khi bước đến giai đoạn đều hoảng loạn, hối hận hoặc bật .
Trần Uyên cho cảm giác như thể sẽ c.h.ế.t.
:
“Trần Uyên, chỉ còn hai tiếng nữa thôi. Anh nên chuẩn tâm lý. Có điều gì ?”
Anh nhạt:
“Đằng nào cũng sắp c.h.ế.t , còn lo cho sức khỏe tinh thần của gì? Thật thừa thãi.”
đáp:
“Đây là một phần của chính sách nhân đạo. lẽ, đúng là cần đến nó thật.”
Anh ngẩng đầu , mỉm :
“Bác sĩ Lục, là cao thủ trong ngành tâm lý tội phạm, mà giờ công việc ... chẳng phí phạm tài năng ?”
thoáng sững , đáp .
Trần Uyên vẫn tiếp, giọng bình tĩnh mà sắc lạnh:
“ cũng từng học tâm lý học. tâm lý học thật sự vô dụng như thế .”
hỏi :
“Vậy theo , thứ tâm lý học mà học... ích ở chỗ nào?”
Anh dừng , thẳng , ánh mắt sâu thẳm:
“Anh thật sự ?”
Rồi chậm rãi , từng chữ như gõ khí lạnh buốt:
“Chẳng mấy chốc sẽ bắn, thứ đều sẽ chấm hết. Một kết cục như thật nhàm chán. vẫn giãy giụa thêm chút nữa, để đảo ngược cái kết vô vị đây?”
nhíu mày:
“Anh định... lật án ?”
Anh khẽ cong môi, mỉm :
“Hay là... để kể cho một câu chuyện nhé, Bác sĩ Lục thấy ?”
gật đầu:
“Đó là quyền của . xin lắng . ... thời gian còn nhiều .”
…