CANH LÊ - Chương 8

Cập nhật lúc: 2025-04-30 17:31:39
Lượt xem: 4,915

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Bà ta chẳng buồn để tâm, còn lấy cái tạp dề đầy dầu mỡ chà lên tay người khác, nói:

 

“Bán hàng bao nhiêu lâu, mình cũng là đồng nghiệp cả rồi, nói cho tôi biết tí thì mất miếng thịt chắc?”

 

Có người liếc bà ta khinh khỉnh:

 

“Đồng nghiệp gì? Bà tự soi gương lại đi, giật khách, chơi xấu hoài tới mức mặt tái xanh luôn rồi đó. Gieo nhân nào, gặt quả nấy!”

 

Đến gần ngày khai giảng, tôi phải thu dọn đồ đạc chuẩn bị trở lại trường, lại còn hẹn gặp bạn bè, nên kết thúc sớm chuyến ‘trải nghiệm bán sạp’.

 

Anh Lý kể, trước cổng Nhất Cao đã kẻ sẵn vạch sạp, từ giờ không cần trốn tránh nữa.

 

Nhưng chỗ đó chỉ có tám sạp cố định, vừa đủ chia cho mọi người – trừ Vương Đào Hồng.

 

Tôi suy nghĩ một lúc — suốt thời gian bán hàng, anh Lý luôn giúp đỡ tôi rất nhiều, mà vợ anh ấy ở nhà còn chăm hai đứa con nhỏ, gánh nặng gia đình không hề nhẹ.

 

Nước lê và các món nóng khác có thể nấu sẵn ở nhà, tối chở đến bằng xe của anh Lý, sau đó bày hàng ra bán là xong, chẳng tốn bao nhiêu công sức.

 

Quan trọng nhất là hai vợ chồng anh chị phối hợp cực tốt — một người bán bánh trứng, một người bán nước lê, vừa khéo lại hỗ trợ nhau.

 

Thế là tôi đem công thức các loại nước mình từng bán dạy hết cho vợ anh Lý.

 

Anh Lý cảm động, vung tay nói lớn:

 

“Ba năm ăn đêm của em trai em anh bao hết! Sau này cả nhà em mà tới ăn bánh trứng của nhà anh là miễn phí luôn!”

 

Bán hàng lâu ngày, tôi và mọi người cũng gắn bó ít nhiều, nên dù không còn bán nữa, tôi vẫn không rời nhóm.

 

Trong nhóm không chỉ chia sẻ kinh nghiệm buôn bán, mà còn hay tám chuyện.

 

Một hôm, chị Vương Mỹ Lệ bán bánh cuốn nhắn:

 

[Vương Đào Hồng lại đến rồi, xe của bả chắn hết cả sạp người ta. Gọi quản lý đô thị ngay!]

 

Chị bán oden (món hầm kiểu Nhật) tiếp lời:

 

[Bạn tôi đang bán trước cổng tiểu học vừa gửi ảnh – xe bả lật rồi, haha!]

 

Tôi mở ảnh ra xem — chiếc xe sặc sỡ của Vương Đào Hồng nằm chổng chệnh trên giải phân cách vạnh đèn đỏ, chắc là quẹo gấp rồi thắng gấp, tông thẳng vào bồn hoa.

 

Xoong nồi, bát đũa, nguyên liệu bay tứ tung, văng khắp mặt đường.

 

Bà ta mặt cắt không còn giọt máu, ngồi bệt trên tảng đá ven đường gào khóc thảm thiết.

 

Anh bán bánh kẹp thịt bảo:

 

“Chiếc xe đó coi như phế luôn rồi, chẳng còn dùng được nữa đâu.”

 

Vì đ.â.m hỏng năm viên gạch và hơn hai mét vuông cây cảnh ở khu công cộng, Vương Đào Hồng còn bị bên quản lý đô thị phạt 20.000 tệ tiền bồi thường.

 

Sau đó tôi bận thực tập nên ít chú ý đến tin nhắn trong nhóm.

 

Mùa hè, khi quay lại cổng Nhất Cao đón Diệp Mộc tan học, sạp của anh Lý vẫn đông khách như thường lệ.

 

Vợ anh ấy thì bán món thạch đá và nước mát ở sạp bên cạnh, nhìn cũng buôn may bán đắt lắm.

 

Anh Lý thấy tôi thì hồ hởi vẫy tay chào.

 

Tôi nhìn quanh một lượt, phát hiện các sạp giờ đông gấp đôi hồi tôi mới bán.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/canh-le/chuong-8.html.]

 

Tò mò hỏi anh Lý:

 

“Ủa anh Lý, chẳng phải chỉ có 8 chỗ cố định thôi sao? Đông vầy, không sợ bị quản lý đô thị đuổi nữa à?”

 

Anh Lý đang bận chiên trứng, đầu cũng không ngẩng lên:

 

“Không ai báo thì quản lý đô thị đâu có tới nữa.”

 

“Em không biết đó, trước đây họ tới hoài là tại cái bà Vương Đào Hồng – đúng kiểu con sâu làm rầu nồi canh. Giờ bả không bán nữa, không khí yên bình hẳn, ai cũng làm ăn tốt.”

 

Tôi càng bất ngờ hơn:

 

“Ủa? Vương Đào Hồng nghỉ bán rồi hả anh?”

 

Vợ anh Lý đứng bên chen vào:

 

“Trời đất, Tiểu Diệp em chưa nghe gì à, Vương Đào Hồng gãy chân, giờ phải ngồi xe lăn đó!”

 

“Hả?” – Tôi vừa tới mà đã nghe tin sốc muốn rớt cả cằm.

 

“Trước Tết em nhớ vụ bà ta đ.â.m vào bồn hoa không? Không những không bồi thường, còn sửa tạm cái xe hư đó để tiếp tục chạy.”

 

“Thế rồi cũng cái chỗ đèn đỏ đó, xe bả hư thắng, đ.â.m thẳng vào một chiếc xe chở đất. May là mạng còn giữ được đấy.”

 

Tôi chỉ khẽ “ồ” một tiếng.

 

Nghe xong, tôi không thấy hả hê, nhưng cũng không thấy thương hại.

 

Dù sao Vương Đào Hồng vốn đã không phải người tử tế, nhỏ nhen, thù dai, lại không biết buôn bán, chẳng có EQ, chẳng được lòng ai.

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

 

Con người rồi sẽ phải trả giá cho những việc sai lầm mình từng làm.

 

Ngày nối ngày, năm nối năm, không còn ai nhắc đến bà ta nữa.

 

Ai cũng tập trung sống cuộc đời của mình.

 

Sau này, anh bán gà nướng chơi chứng khoán trúng đậm, việc bán hàng trở thành thú vui rảnh rỗi của anh ấy.

 

Chị bán Oden và chị bán bánh cuốn góp vốn mở được một cửa tiệm, buôn bán cực kỳ phát đạt.

 

Anh bán bánh kẹp thịt cũng mở hẳn nhà hàng riêng.

 

Chỉ có anh Lý là vẫn cùng vợ duy trì cuộc sống bán sạp mỗi tối.

 

Nhưng đừng tưởng bán sạp là kém — như anh Lý nói:

 

“Mỗi ngày anh bán trăm cái bánh là trăm cái bánh đó đều vào túi mình.”

 

“Chứ mở tiệm, có bán gấp đôi thì chi phí một nửa là nuôi ông chủ nhà rồi, chẳng lời được bao nhiêu đâu.”

 

Mãi gần đây tôi mới biết, sau Tết anh Lý nhận thêm hợp đồng từ một nhà máy – mỗi ngày chỉ ghé Nhất Cao lấy đơn đặt trước, còn lại toàn thời gian là nướng bánh trứng cho xưởng có tận 500 công nhân, thu nhập mỗi ngày tới 3.000 tệ, cuộc sống ngày càng khấm khá.

 

Người bình thường, làm những việc bình thường.

 

Bán hàng rong tưởng chừng như đơn giản, nhưng cũng có bao nhiêu điều phải học.

 

Trải nghiệm một lần, bạn sẽ hiểu.

 

Hết.

Loading...