CANH LÊ - Chương 7
Cập nhật lúc: 2025-04-30 17:30:56
Lượt xem: 4,028
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
Cập nhật lúc: 2025-04-30 17:30:56
Lượt xem: 4,028
Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới
mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!
https://s.shopee.vn/40SymCNlPk
May mà hôm nay tôi đến sớm, nên kịp đậu xe ở ngay phía trước vị trí cũ của mình.
Tôi ra hiệu cho anh bán gà nướng và chị bán Oden nhường đường, lái xe ra ngoài.
Chờ mọi người lần lượt tấp vào được, tôi mới lùi xe quay lại, chiếm lại chỗ.
Chị bán Oden cười nói:
“May mà em tới sớm giữ được chỗ, không thì chắc hôm nay tụi chị khỏi bán luôn rồi.”
Lúc ấy, Vương Đào Hồng đứng trên xe, vẻ mặt khiêu khích:
“Các người dù có chen được vô cũng vô ích thôi! Có xe của tôi ở đây, các người chẳng bán được bao nhiêu đâu!”
Mọi người chỉ coi bà ta là trò hề, chẳng ai buồn trả lời.
Nước lê của tôi giờ đã có tiếng, vừa mở cốp xe ra là phụ huynh đã kéo tới vì ngửi được mùi thơm.
Học sinh còn chưa tan học mà nước lê và khoai tím sơn dược đã bán hết sạch.
Bán xong, tôi lấy ra chiếc lò hấp di động đã chuẩn bị sẵn, rồi mang chỗ bánh gạo tôi sắp sẵn trong xe ra xếp lên để hấp.
Trong lúc đợi bánh chín, tôi nhàn rỗi đi vòng quanh, ghé chào hỏi sạp này sạp kia tán gẫu một chút.
Không bao lâu sau, hơi nước bắt đầu bốc lên nghi ngút, Vương Đào Hồng cứ liếc mắt dòm qua dòm lại, dáng vẻ không giấu nổi tò mò.
Tôi thấy bà ta vậy thì cười nhạt, rồi đặt ngay một cái bảng nhỏ trước xe, ghi rõ:
“Bánh gạo trái cây – một tệ rưỡi một cái”
Vương Đào Hồng trợn tròn mắt:
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
“Cô… cô dám cướp mối của tôi hả?!”
Tôi đáp tỉnh bơ:
“Sao? Bánh gạo là độc quyền của nhà chị chắc? Chị bán được mà tôi thì không à?”
Vương Đào Hồng nổi đóa:
“Cô cũng không thể bán ngay trước xe tôi như thế! Còn bán có một tệ rưỡi, phá giá như thế thì lấy gì tôi bán?”
Lúc bà ta giành khách của người khác, bà ta có nghĩ cho ai đâu?
Tôi cười khẩy, kéo lò hấp tiến sát luôn trước đầu xe bà ta.
“Tôi bán nước lê tự nấu 8 tệ, chị đi đâu cũng nói tôi bán đắt. Vậy còn chị lấy bánh gạo bán sẵn từ chợ đầu mối về bán 4 tệ một cái, thế không phải chặt c.h.é.m hả?”
Phụ huynh xung quanh vừa nghe bánh gạo đó không phải làm tại nhà mà là đồ sơ chế sẵn, liền lên tiếng hỏi:
“Ủa chị chủ quán, chị chẳng phải bảo bánh này là tự làm không phụ gia gì sao?”
“Tôi cũng vì chị bảo làm ở nhà, tốt cho sức khỏe nên mới dám mua cho con tôi ăn. Giờ ra thế này là sao?”
“Gọi là bán đồ sạch mà thật ra toàn lừa người ta!”
Vương Đào Hồng mặt cắt không còn giọt máu, lắp bắp:
“Không… không phải… là nhà tôi tự làm mà… Cô ta bán có một tệ rưỡi, tôi còn chưa đủ tiền vốn nữa là…”
Tôi không buồn cãi, trực tiếp mở nắp nồi, lấy vài chiếc bánh vừa hấp chín đưa cho mấy phụ huynh gần đó.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/canh-le/chuong-7.html.]
“Các cô chú nếm thử xem — có giống vị không?”
Họ ăn thử rồi gật gù:
“Y chang luôn, từ vị đến dấu khắc trên xiên que cũng giống hệt!”
Tôi nhân cơ hội nói lớn:
“Cùng một loại bánh gạo, chị ấy bán 4 tệ, tôi chỉ bán một tệ rưỡi. Không lãi, chỉ bán cho vui!”
Thực ra, lúc trước khi Diệp Mộc mua được chỗ bánh này, tôi không có ý định gây khó dễ hay cạnh tranh giá cả, nên vẫn để trong tủ lạnh.
Nhưng giờ thấy Vương Đào Hồng mặt mày hống hách, coi trời bằng vung, tôi quyết trị cho bà ta một trận, và bánh gạo này đúng lúc phát huy tác dụng.
Tối hôm đó, bánh gạo của tôi bán sạch veo, còn của bà ta thì không ai mua nổi một cái.
Các món ăn khác của bà ấy vì không ngon, khách cũng chỉ lác đác vài người.
Vương Đào Hồng tức đến mức nghiến răng, lao đến trước mặt tôi, định giơ tay tát.
Đúng lúc Diệp Mộc tan học, nó cao tới 1m88, bước tới chắn trước mặt tôi:
“Bà già kia, bà tính làm gì?!”
Vương Đào Hồng lập tức rụt cổ lại như con mèo gặp chó.
Mấy chủ sạp quanh đó cũng bước lên bao vây bà ta, miệng mắng không ngừng, đủ loại lời lẽ khó nghe tuôn ra, nhưng chẳng ai nói lại được bà ta.
Vương Đào Hồng nhổ một bãi nước bọt, ai nấy đều thấy chán nản, lặng lẽ dắt xe bỏ đi.
Tôi ngồi vào trong xe, đang chuẩn bị nổ máy thì qua cửa kính nghe bà ta hét ầm lên:
“Thằng khốn nào xì lốp xe tao vậy hả?!”
Tôi không nhịn được bật cười thành tiếng.
Diệp Mộc ngơ ngác:
“Chị cười gì thế? Đừng nói chị là người làm nha?”
Tôi giơ ba ngón tay thề thốt:
“Trời cao chứng giám, tuyệt đối không phải chị làm!”
“Này… chứ còn ai vô đây?”
Ai ư?
Ai mà biết được — có khi là một chủ sạp nào đó muốn trả đũa, cũng có khi là người qua đường thấy ngứa mắt mà ra tay.
Sau khi Vương Đào Hồng tự tay đẩy mọi chuyện đi quá xa, chẳng còn ai muốn nói chuyện với bà ta nữa.
Bà ta vẫn đều đặn đến bán mỗi ngày, nhưng vì tôi bán bánh gạo với giá chỉ 1 tệ rưỡi, để tránh hàng tồn, bà ta buộc phải hạ giá thấp hơn tôi.
Tính ra hết các chi phí, bà ấy không kiếm được đồng lời nào.
Hơn nữa, đồ ăn lại không ngon, làm món thì chậm, dần dần phụ huynh chẳng còn ai muốn ghé mua của bà ta nữa.
Chúng tôi lập một nhóm chat riêng, trong đó mọi người chia sẻ các địa điểm không có quản lý đô thị, chỗ nào bán được, chỗ nào nên tránh.
Vương Đào Hồng cứ mặt dày tìm cách mò vào hỏi han, nhưng mỗi khi thấy bà ta xuất hiện, mọi người đều giả vờ như không thấy, đang trò chuyện rôm rả cũng im bặt, lặng như tờ.
Vui lòng mô tả chi tiết lỗi. Nếu báo lỗi đúng sẽ được thưởng ngay 1,000 xu.
Đối với mỗi báo cáo "Truyện không chính chủ" chính xác sẽ nhận ngay 10,000 xu.