CANH LÊ - Chương 6

Cập nhật lúc: 2025-04-30 17:30:37
Lượt xem: 3,678

Mời Quý độc giả CLICK vào liên kết hoặc ảnh bên dưới

mở ứng dụng Shopee để tiếp tục đọc toàn bộ chương truyện!

https://s.shopee.vn/40SymCNlPk

MonkeyD và đội ngũ Editor xin chân thành cảm ơn!

Anh Lý hỏi tôi có muốn qua cổng khu dân cư nhà anh ấy bán không.

 

Nhưng tôi vốn chỉ tranh thủ đưa đón em trai mà bán thêm, nên sau khi cảm ơn thì nhẹ nhàng từ chối.

 

Vài ngày liền không ai ra cổng Nhất Cao bán hàng, phụ huynh quen mua đồ vặt cho con bắt đầu sốt ruột.

 

“Quản lý đô thị gì mà kỳ cục, người ta bán hàng ở đây có làm phiền ai đâu, sao cứ đuổi?”

 

“Đúng rồi! Kinh tế giờ khó khăn, người ta mưu sinh bằng mấy sạp nhỏ thế mà cũng không tha.”

 

“Trời ơi, con tôi cứ đòi uống nước lê, ăn bánh trứng, còn dặn tôi phải đặt trước cơ đấy. Mà mấy hôm nay chẳng mua được gì cả.”

 

“Ơ kìa? Nhìn kìa! Có người đến dựng sạp rồi kìa!”

 

“Ơ cái bà bán bánh gạo trước kia đó hả? Sao xe lại to thế này? Trang bị hẳn hoi ghê vậy!”

 

Mấy phụ huynh đang đứng cạnh xe tôi tán gẫu, nghe vậy liền ngoái lại nhìn.

 

Tôi cũng nhìn theo từ trong xe — Vương Đào Hồng đang lái một chiếc xe bán đồ ăn di động cỡ lớn, lấn cả vào hai bên cây cối khi chạy qua, nhìn vừa to vừa kềnh càng, tạo cảm giác cực kỳ ngột ngạt.

 

Bên trong xe trang bị đầy đủ dụng cụ bếp núc.

 

Bà ta cho xe chạy thẳng vào làn người đi bộ trước cổng trường, lùi tới lùi lui mãi mới chỉnh được đúng vị trí.

 

Chưa đầy mấy phút sau, bà ta từ trên xe bước xuống, bắt đầu dựng bếp hấp bánh gạo.

 

Mở nắp xe trước ra, bật lửa chiên bánh trứng kẹp thịt.

 

Bên cạnh còn đang quay mấy xiên cánh gà nướng.

 

Bà ta bật đèn xe lên, một hàng chữ đèn LED nổi bật đập ngay vào mắt:

 

“Bánh trứng – Nước lê – Bánh cuốn – Xúc xích nướng – Cánh gà – Bánh kẹp thịt – Oden”

 

Trời ơi, bà ta gom hết tất cả món mà các sạp xung quanh từng bán vào một chiếc xe luôn rồi.

 

Nhiều món vậy, làm nổi không?

 

Phụ huynh xung quanh chờ suốt mấy ngày, giờ thấy có sạp là đổ xô tới như ong vỡ tổ.

 

Tôi lập tức chụp ảnh gửi cho anh Lý:

 

[Anh ơi, Vương Đào Hồng mất tích mấy ngày, giờ quay lại bằng cái xe bán đồ ăn di động! Món gì mọi người từng bán, bả gom hết vô một chỗ luôn rồi!]

 

Chưa đầy 30 giây sau, anh Lý gửi tin nhắn thoại tới:

 

“Con mụ đó đúng là không ra gì. Anh nghe ngóng rồi – chính bả là người gọi điện báo cho quản lý đô thị suốt tuần qua!”

 

“Em không thấy hả? Mấy hôm mình bị đuổi là mấy hôm bả không hề xuất hiện!”

 

Đúng thật là như vậy.

 

Lúc bà ta không có mặt, quản lý đô thị tới hoài.

 

Còn hôm nay, khi quản lý vừa vắng bóng, bà ta lại chọn đúng thời điểm mà xuất hiện.

 

Vương Đào Hồng đứng trong xe, mặt mày rạng rỡ:

 

“Từ giờ mấy sạp kia không bán nữa rồi, mọi người cứ tới chỗ tôi là được.”

 

“Tôi như thế nào mọi người còn lạ gì nữa, đồ ăn sạch sẽ, giá cả hợp lý, toàn để cho học sinh ăn mà!”

 

Nhìn cái vẻ đắc ý và thỏa mãn của bà ta, n.g.ự.c tôi như bị đè bởi tảng đá, tức đến nghẹn lời.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.com.vn - https://monkeydtruyen.com/canh-le/chuong-6.html.]

 

Bà ta không cho tôi làm ăn yên ổn, thì tôi cũng không thể để bà ta buôn bán ngon lành được.

 

Sau khi bàn bạc với anh Lý, chúng tôi quyết định quay lại cổng Nhất Cao bán thử vận may — chẳng lẽ quản lý đô thị ngày nào cũng tới thật sao?

 

Để tiện dọn dẹp, tôi sắp hết đồ vào cốp sau xe.

 

Chín giờ tối, đúng giờ các sạp ăn vặt bắt đầu mở.

 

Nhưng lúc này, mọi người đều bị kẹt ở đèn đỏ, không thể đi tiếp.

 

Bình thường, phụ huynh đưa đón con bằng ô tô vẫn đậu trước cổng trường, nhưng luôn chừa lối cho các xe đẩy nhỏ đi qua, cũng như để xe máy dễ dàng len lỏi.

 

Thế mà hôm nay, lối đi chật hẹp bị chiếc xe bán đồ ăn khổng lồ của Vương Đào Hồng chặn kín, tiếng còi xe vang lên inh ỏi không dứt.

 

Anh Lý tức quá hét lớn:

 

“Chị còn lề mề gì nữa, đi ra cho xe người ta vào với chứ!”

 

Vương Đào Hồng thì giả vờ bất lực:

 

“Trời ơi, xe tôi to quá, vào nữa là kẹt cứng luôn, thôi cứ đậu ở đây bán luôn vậy!”

Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia

 

Anh Lý gắt lên:

 

“Không vào được thì lùi lại, để tụi tôi vào trước rồi chị muốn vào thế nào cũng được!”

 

Bà ta lại vênh mặt đáp:

 

“Sau lưng cũng bị xe mấy người chắn hết rồi, không tiến không lùi được, thôi đậu ở đây bán luôn cho rồi!”

 

Lúc này, mọi người bắt đầu nổi đóa:

 

“Cái quái gì vậy? Bà chiếm nguyên khúc đường, bắt chúng tôi ra giữa đường mà bán sao? Lỡ bị xe tông thì ai chịu trách nhiệm hả?”

 

Vương Đào Hồng bày nét mặt dửng dưng:

 

“Không nhìn đường cho kỹ là do mấy người xui thôi.”

 

Anh bán bánh kẹp thịt tức điên:

 

“Con mẹ nó, bà vừa nói cái gì đấy? Có tin tôi lật xe bà luôn không hả?!”

 

Vừa nói, anh ấy vừa định leo lên xe bà ta kéo bà ta xuống cho một trận.

 

Mấy người xung quanh vội chạy lại can ngăn:

 

“Thôi anh ơi nhịn đi, đừng chấp với loại người như vậy. Mình làm ăn nhỏ lẻ, gặp người thế này thì né cho lành.”

 

“Chỗ này bán không được thì mình dời sang chỗ khác.”

 

Nhưng có người không cam lòng:

 

“Anh à, nói thì dễ, bả chơi bẩn quá mà! Bả thấy ai bán gì là bắt chước y chang, giờ mất cổng Nhất Cao này là mất đứt mấy trăm tệ một ngày đó! Sao nhịn nổi?!”

 

Vương Đào Hồng vẫn giữ vẻ mặt “tao thích làm gì thì làm, mày làm gì tao được”, rồi bình thản nhóm bếp.

 

Mọi người tức đến nghiến răng ken két nhưng cũng không làm gì được, đành đẩy xe ra giữa đường mà bán.

 

Nhưng cứ như vậy thì vừa gây cản trở giao thông, vừa nguy hiểm cho chính họ, lại còn dễ bị phụ huynh gọi điện khiếu nại lần nữa.

 

Giờ thì còn đỡ, chứ đến khi học sinh túa ra khỏi cổng trường, người và xe chen chúc, va quẹt là chuyện xảy ra như cơm bữa.

 

Loading...