1.
Sáng hôm đó, cả nhóm thức dậy thấy gương trong nhà tự nứt thành những đường ngoằn ngoèo như mạng nhện. Không có tiếng động, không có dấu hiệu bị va chạm.
Trang lặng lẽ lấy khăn che lại tấm gương lớn nhất trong phòng khách.
“Cảm giác như… nó nhìn mình, chứ không phản chiếu nữa…”
Nghĩa thì bắt đầu trầm tính dần, ít nói, hay viết vội gì đó vào điện thoại rồi lại xóa.
Chỉ còn Linh – ánh mắt dần khác đi. Cô bắt đầu thấy những hình ảnh không thuộc về hiện tại mỗi khi nhìn vào khoảng trống: một vòng tròn đá, những tiếng tụng mơ hồ, tay trẻ con cầm bùa máu…
Chiều hôm đó, Trang và Linh đi lấy củi.
Linh vô thức rẽ lối khác – một lối mòn không có trên bản đồ, chẳng ai nhớ từng đi qua.
Tận sâu trong rừng, họ đến một khoảng đất lõm xuống như miệng chén, xung quanh có những trụ đá đen cao khoảng đầu người, khắc đầy ký hiệu.
Linh thì đứng yên. Trán cô lạnh toát, tim đập thình thịch.
Cô không thể giải thích tại sao mình lại biết chính xác vị trí từng trụ đá, và biết một cái đã bị lật nghiêng dù bản thân chỉ mới tới duy nhất một lần.
2.
Đêm đó, cả nhóm ngồi quanh bàn ăn. Không ai nói chuyện. Cảm giác như có thêm một người thứ sáu đang ngồi ở góc phòng, nhưng không ai dám nhìn về hướng đó.
Minh không ăn gì, chỉ nhìn Linh.
Linh quay đi, nhưng vẫn cảm thấy ánh mắt đục ngầu ấy đang xuyên qua gáy.
Trang thì lặng lẽ lấy ra một quyển sổ.
Nai
Cô đã ghi lại những điều kỳ lạ trong suốt những ngày qua: tên gọi, giấc mơ, tiếng chuông, cả bóng người lạ.
Cô quay sang Linh: “Mình không biết chuyện gì đang xảy ra, nhưng... nếu một trong tụi mình có liên quan, thì phải nói ra.”
Linh im lặng.
Sáng sớm hôm sau, Trang biến mất.
Căn phòng cô ở trống trơn, cửa sổ mở toang, nhưng không có dấu hiệu cạy phá.
Chỉ có một thứ còn lại: vết bùn đỏ hình vòng tròn, với dấu chân duy nhất hướng vào giữa. Không có dấu chân ra.
3.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.net.vn - https://monkeydtruyen.com/canh-cua-su-song/chuong-6-mo-khoa-ki-uc.html.]
Linh chạy ra tế đàn tối hôm trước, theo bản năng.
Tới nơi, vòng tròn m.á.u đã được vẽ lại hoàn chỉnh, với một hình nhân bằng rơm nhuốm đỏ ở chính giữa.
Cô hét lên.
Một giọng thì thầm vang lên từ đâu đó – không ai, nhưng rõ: “Một người đã đi rồi… Một người nữa phải đi để cánh cửa hoàn tất…”
Trên đường về, Linh trượt chân ngã. Khi ngẩng lên, cô thấy Minh đang đứng bên rìa rừng.
Trên tay Minh – là vết m.á.u khô, và áo anh rách toạc, dính đầy đất và tóc.
Ánh mắt anh không còn là ánh mắt của anh. “Minh…?” – Linh run giọng.
Minh chỉ khẽ nghiêng đầu, mỉm cười rất chậm: “Em nhớ lại rồi đúng không? Mẹ không muốn em nhớ… nhưng cái gì bị chôn cũng sẽ mọc mầm thôi, Linh à.”
Cô bật khóc. Chữ “mẹ” từ miệng Minh đã nói thay tất cả.
Cô không nhớ rõ, nhưng trái tim cô nhận ra – Minh là anh trai mình.
Cái nhìn ấy không thể giả được. Không thể sai.
4.
Lần đầu tiên, Linh không bỏ chạy.
Cô quay đầu, nhìn lại vòng tròn tế đàn. Rồi nhìn Minh – hay cái bóng tà khí đang mang gương mặt anh.
“Nếu tôi từng mở cánh cửa… tôi sẽ đóng nó.”
Không ai đáp. Nhưng gió bắt đầu thổi ngược.
Tiếng chuông gió vang lên từ tận trong rừng.
Sau khi Trang biến mất trong đêm, không ai dám ra ngoài nữa.
Trời không còn mưa, nhưng sương vẫn phủ trắng lối đi. Mỗi bước chân trên sàn gỗ đều nghe rõ tiếng tim mình đập – không vì mệt, mà vì sợ.
Linh không khóc. Cô cũng không nói gì về cái tên Trang thốt ra trước khi mất: “Minh…”
Chỉ riêng cô biết nó khác những gì bạn bè nghĩ. Bởi người đó, không còn là Minh.
Và hơn thế, Minh không chỉ là bạn… mà là anh trai cùng huyết thống.
Một sự thật mà cả hai từng bị buộc phải quên, giấu sau một tầng phong ấn ký ức từ thời thơ ấu.
~ Hết chương 6~